Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 598: Kết quả bốc thăm

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Lâm Uyên vừa mở miệng, Đồng Đồng lập tức ngây ngẩn cả người. Nàng hỏi lại một câu để xác nhận: "Cổ họng của Lan Lăng Vương lão sư... có phải đang có vấn đề không?"
Bởi vì Lâm Uyên chỉ nói có hai chữ nên nàng không xác định cho lắm.
"Cảm mạo... thường thôi. Khụ khụ."
"Ngài gọi đây là cảm mạo thông thường?" Sắc mặt Đồng Đồng trở nên trắng bệch, cổ họng khàn thành như thế thì làm sao mà hát được?
"Ta gọi hộ sĩ tới truyền nước biển cho ngài!"
"Không cần đâu." Lâm Uyên nhìn về phía camera. "Không kịp nữa rồi."
Việc quay phim đang tiến hành, cuộc thi được phát sóng trực tiếp cũng sắp bắt đầu.
Đồng Đồng cắn răng nói: "Ta đi thương lượng với đạo diễn để ngài ra sân cuối cùng."
Lâm Uyên xua tay: "Tuân theo quy tắc thi đấu đi."
"Nhưng mà..."
"Lan Lăng Vương lão sư." Phao Phao Ngư cũng vừa mới đến, vừa thấy Lan Lăng Vương nàng đã vội vàng chào hỏi, sau đó lại sợ giọng của mình quá nhiệt tình nên đến hai chữ cuối cùng lại cố giảm âm lượng xuống.
Lâm Uyên nói: "Xin chào."
"Ơ, cổ họng của ngài..." Phao Phao Ngư rất nhạy cảm đối với âm thanh.
Đồng Đồng bất lực nói: "Lan Lăng Vương lão sư bị cảm, ta không biết nên làm cái gì nữa, nhất định việc này sẽ ảnh hưởng đến màn biểu diễn của ngài ấy."
Phao Phao Ngư nóng nảy hô lên: "Phải chích thuốc!"
"Không được!" Lâm Uyên sợ hết hồn.
Cái gì hắn cũng không sợ, chỉ sợ mỗi chích thuốc. Mỗi lần nhìn thấy cây kim là bóng ma tâm lý trong lòng hắn lại trỗi dậy. "Ta đã chích thuốc trước khi đi rồi."
Nói xong, Lâm Uyên đi như chạy trốn vào phòng chờ.
Không bao lâu sau, Người Máy, Thiên Nga Trắng và Mỹ Nhân Ngư cũng tới. Biết Lan Lăng Vương bị cảm hỏng cả giọng, Thiên Nga Trắng lo lắng hỏi:
"Còn hát được không?"
Lâm Uyên gật đầu: "Được."
Người Máy cũng không đùa cợt như mọi lần: "Đừng có cố quá nhé."
Phao Phao Ngư vô lực hỏi: "Ngài chích thuốc rồi thật không đó?"
"Thật mà."
Thật ra chích thuốc hay không cũng không quan trọng, bởi vì thân thể của Lâm Uyên không thành vấn đề, chủ yếu là cuống họng mà thôi. Không có thuốc gì có thể giúp cuống họng của hắn khôi phục lại.
Lúc này Mỹ Nhân Ngư nhìn lên màn hình, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi."
. . .
Trên sân khấu, An Hoành đang chủ trì chương trình, hiện trường vẫn có bảy trăm khán giả, năm mươi vị giám khảo chuyên nghiệp và bốn vị khúc phụ.
Tiếng hoan hô vang lên, An Hoành bắt đầu giới thiệu quy tắc tranh tài.
Đồng thời ngay trước mặt toàn bộ khán giả, trên màn ảnh lớn bắt đầu dùng máy tính để rút thăm thứ tự so tài ngày hôm nay:
Mè Hoa Ngư v.s Lan Lăng Vương
Người Máy v.s Nữ Thần Báo Thù
Bá Vương v.s Phao Phao Ngư
Thiên Nga Trắng v.s Cô Lang
Mỹ Nhân Ngư v.s Cúc Dại
Tinh Linh v.s Ngư Nhân
"Lan Lăng Vương ra sân đầu tiên kìa!"
"Người Máy xui thiệt, lại gặp phải đối thủ cấp ca hậu rồi!"
"Trận đấu giữa Thiên Nga Trắng và Cô Lang có mùi vị của vòng chung kết nha, thật là mong chờ!"
"Thật hy vọng Lan Lăng Vương gặp phải ca hậu."
"Ngươi muốn thấy Lan Lăng Vương bị đào thải thì cứ nói thẳng đi."
"Lan Lăng Vương đã từng đụng độ với ca vương rồi đó thôi, người ta vẫn còn đứng trên sân khấu kia kìa."
"Ta cảm thấy Mè Hoa Ngư không phải là đối thủ của Lan Lăng Vương."
Tuy rất nhiều fan của các ca sĩ không thích Lan Lăng Vương nhưng cũng phải thừa nhận, thực lực mà Lan Lăng Vương biểu hiện ra rõ ràng mạnh hơn Mè Hoa Ngư nhiều.
Đúng lúc này, tổ chương trình chiếu tài liệu thực tế về các ca sĩ, đương nhiên trong đó có bao gồm việc Lan Lăng Vương đang bị cảm mạo và chất giọng khản đặc.
Trong nháy mắt, rất nhiều bình luận nhảy vọt lên, các khán giả ở hiện trường cũng xôn xao không dứt:
"Không phải chứ? Cổ họng Lan Lăng Vương có vấn đề rồi?"
"Vậy là hắn đâu vận dụng được ba loại giọng hát nữa."
"Ha ha ha, chuyến này Lan Lăng Vương tiêu rồi. Đề nghị hát sẵn bài Lành Lạnh đi để tới lúc tháo mặt nạ còn dùng tới."
"Sao lại bị cảm thế này? Nghe hắn nói chuyện thôi đã cảm thấy cổ họng rất đau rồi."
"Vấn đề là hắn còn phải thi đấu trận đầu tiên nữa chứ!"
Bên ghế giám khảo, Duẫn Đông cau mày nói: "Không hay rồi."
Trịnh Tinh lắc đầu: "Vì nguyên nhân như thế mà thua thì đúng là đáng tiếc. Ta cảm thấy hắn đủ sức để đấu với ca vương ca hậu."
Diệp Tri Thu cười khổ nói: "Loại tình huống này ta cũng đã thấy không ít lần."
Dương Chung Minh không nói gì.
Trong một cuộc tranh tài đương nhiên cũng từng có ca sĩ gặp chuyện không may dẫn đến khả năng phát huy bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ thân là giám khảo thì nhất định phải công bằng, không thể vì các nguyên nhân khách quan mà dễ dãi với ca sĩ đó được.
Đứa nhỏ này... ngươi làm được không? Dương Chung Minh híp mắt nghĩ.
Trong lúc nhất thời, tâm tình của mọi người đều khác biệt, nhưng dù là kẻ cười trên nỗi đau của người khác hay người âm thầm thấy đáng tiếc cho Lan Lăng Vương thì đều có cái nhìn nhất trí.
Hắn như thế còn thi đấu cái gì nữa?
Trên sân khấu, An Hoành bất đắc dĩ nói: "Chắc mọi người đã nhận ra Lan Lăng Vương lão sư không được khoẻ, nhưng đây là một cuộc thi, hy vọng mỗi ca sĩ đều dùng toàn lực ứng phó. Mời các vị khán giả cho một tràng pháo tay nồng nhiệt để đón chào màn trình diễn đầu tiên của ngày hôm nay ---- Mè Hoa Ngư lão sư!"
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Mè Hoa Ngư bước ra sân khấu và hít một hơi thật sâu, cầm chặt micro nói:
"Ta cảm thấy rất đáng tiếc vì trạng thái sức khoẻ của Lan Lăng Vương lão sư không được tốt, nhưng ta vẫn sẽ thi đấu bằng toàn bộ thực lực của mình, đây là sự tôn trọng của ta dành cho Lan Lăng Vương lão sư!"
Các giám khảo gật đầu đồng tình với quan điểm của nàng. Với đối thủ, chỉ cần ngươi dùng toàn lực thi đấu là được, không cần phải để ý tới những chuyện khác.
Rất nhanh, buổi biểu diễn đã bắt đầu. Mè Hoa Ngư biểu diễn một ca khúc trữ tình, dường như âm nhạc thịnh hành là ưu điểm của nàng. Rõ ràng nàng không giỏi dùng cao âm nhưng vẫn có thể lọt vào nhóm mười hai tuyển thủ mạnh nhất.
. . .

Bình Luận

0 Thảo luận