Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Ta lấy nước mắt để tưới hoa, một lòng chỉ muốn làm ngươi phải kinh ngạc! Ta của trước đây giống như chưa từng tồn tại. Trút hết tâm huyết, đến gân xanh cũng hiện rõ, bây giờ ngươi đã nhìn thấy sự tồn tại của ta chưa?"
Cảm giác điên cuồng lan tràn ra từng ngóc ngách trong sân vận động. Lâm Uyên không phải đang hát về mình nhưng bản thân mỗi ca khúc là một loại biểu diễn, hắn biết lúc đó mình phải là nhân vật nào.
Không cần quá tận lực, tiếng hát đã phát ra từ trong tim, giờ phút này giọng hát của Lâm Uyên trở nên khàn khàn:
"Ánh mắt ngươi nhìn ta đừng như nhìn bệnh đậu mùa nữa."
"Ta không phải là chén trà mà ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống."
"Đừng quên còn có người đang khàn cả giọng hát cho ngươi nghe..."
Lúc này ai còn dám nói vui buồn của con người không tương thông?
Những minh tinh ngồi ở hàng VIP đều có thể nghe được câu chuyện của chính mình từ trong bài hát. Có lẽ mỗi người có một câu chuyện, nhưng hốc mắt bọn hắn đều đã đỏ lên.
Ống kính lướt qua từng gương mặt, tâm tình lây nhiễm cho từng khán giả.
Phô Trương tiếng phổ thông là Lâm Uyên hát cho chính mình.
Mà Phô Trương bản Tề ngữ là Lâm Uyên hát cho mọi người chìm nổi trong giới giải trí. Những góc tối nhất trong nghề bị ca từ tàn khốc vô tình vạch trần một cách tinh tế.
"A!!!"
Thời điểm ca khúc kết thúc, một tiếng gào cuồng loạn chói tai là cách biểu diễn hoàn mỹ nhất. Tiếng gào của Lâm Uyên chấn động màng nhĩ tất cả mọi người.
"Tiện Ngư!"
"Tiện Ngư!!"
"Tiện Ngư!!!"
Khán đài xung quanh vang lên tiếng gào thét của khán giả!
Sau khi trở thành ca vương giấu mặt, Tiện Ngư lại một lần nữa dùng Phô Trương để chinh phục một trăm ngàn khán giả ở hiện trường!
Lúc này khán giả mới biết, hoá ra Cá Lớn còn có thể hay hơn, Phô Trương còn có thể rung động hơn!
Chát!
Nhìn bầu không khí mãnh liệt trong sân vận động, Đồng Thư Văn lại hung hăng vỗ đùi lần thứ ba, sau đó đau đến nhe răng trợn mắt.
Thôi, không vỗ nữa, đùi sắp phế rồi.
Mà lúc này, tiếng nghị luận lại bắt đầu vang lên:
"Phiên bản này quá hay, ta cảm thấy còn tốt hơn bản cũ!"
"Ngư phụ hát quá tuyệt!"
"Chủ yếu là bài hát này khiến người ta thật sự rung động. Ngư phụ đúng là thiên tài âm nhạc, rõ ràng là cùng một giai điệu lại có thể chơi đùa tới mức này, không một ai am hiểu một khúc hai lời hơn Ngư phụ!"
"Đây là phúc của người Tề châu!"
"Phát âm của Ngư phụ cho dù là người Tề châu như ta cũng không phát hiện lỗi nào. Nếu không biết rõ thân phận của hắn, ta sẽ cho rằng Ngư phụ là người Tề châu! Chẳng trách hắn viết ca từ bằng Tề ngữ tốt như vậy."
Trong bầu không khí sôi sục, Lâm Uyên lại lục tục hát thêm mấy bài quen thuộc mà hắn từng sáng tác cho các ca sĩ khác hát.
"Bài hát tiếp theo tên là Mái Nhà."
Lâm Uyên giới thiệu ca khúc mới. Đây là một bản song ca nam nữ, một mình Lâm Uyên có thể hát cả bài bằng cách sử dụng hai loại giọng hát, đây cũng là tuyệt chiêu vốn có của hắn.
Khi giọng hát nam nữ chợt đổi, hiện trường phát ra vô số tiếng hét chói tai, mà khi Lâm Uyên hát tới điệp khúc lần thứ hai, hắn đi tới bên rìa sân khấu để tương tác với khán giả!
Nhưng lần này Lâm Uyên đã khôn ra. Hắn không tuỳ tiện chĩa micro về phía khán giả nữa mà chỉ đưa micro cho một khán giả nào đó hát. Như vậy tuyệt đối sẽ không có vấn đề, không sợ lật xe lần nữa. Hắn còn muốn ấn like cho mình một cái!
"Tiện Ngư!!!"
Khi Lâm Uyên đi tới rìa sân khấu, khán giả ở khu vực này lập tức hét ầm lên, một thanh niên vóc người thấp bé chắc nịch vội vàng chen chân chạy về phía Lâm Uyên.
Xung quanh sân khấu đều có bảo vệ canh chừng, lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ Tiện Ngư.
Biểu tình của thanh niên rất kích động, hắn vừa đến gần micro đã cao giọng hát: "Ta lặng lẽ đóng cửa lại mang theo niềm hy vọng đi về phía trước, hoá ra người thường xuất hiện trong giấc mộng của ta không phải chỉ là tưởng tượng..."
Phụt!
Cái gì đây? Hiện trường tai nạn lật xe?
Khán giả trong sân vận động cười phun! Bởi vì thanh niên này rõ ràng hát rất đúng ca từ nhưng toàn bộ giai điệu đều trật lất không đúng lấy một âm nào! Hát xong chính hắn cũng ngượng ngùng, bèn xấu hổ trở lại chỗ ngồi.
". . ."
Mà Lâm Uyên thì đã hoá đá tại chỗ.
Trên màn ảnh lớn lại đặc tả gương mặt Lâm Uyên. Vẻ mặt hắn mịt mờ ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu thanh niên vừa rồi làm cách nào để hát sai toàn bộ âm điệu như vậy.
Cho tới khi thu hồi micro Lâm Uyên cũng không biết nên tiếp tục hát như thế nào, hắn cố gắng hát mấy câu nhưng chẳng những ca từ sai lệch mà đến giai điệu cũng bị lệch tông, cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng hát cho hết bài.
"Ha ha ha ha!"
"Ngư phụ bị ma âm tẩy não rồi!"
"Anh trai kia thật là trâu bò, làm Ngư phụ quên luôn nhạc do chính mình sáng tác!"
"Ngư phụ, ngươi ngàn vạn lần đừng cố gắng tương tác với khán giả nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được dưới khán đài là yêu ma quỷ quái gì đâu ha ha! Hai lần tương tác với khán giả đều lật xe cả hai, ta cười chết mất!"
"Đại nhạc hội của Ngư phụ vì sao lại tấu hài như vậy chứ!"
"Cười chết ta! Đợi khi Tinh Mang tung video ra ta nhất định phải xem lại đoạn này mới được, ta còn có dự cảm anh trai kia nhất định sẽ hot nha!"
Lâm Uyên điều chỉnh tâm tình. Buổi ca nhạc vẫn phải tiếp tục, điều mà mọi người quan tâm lúc này chỉ là bài hát tiếp theo là bài gì.
"Nụ Hôn Biệt Ly?"
Nhạc dạo vừa vang lên đã có khán giả nhận ra tên ca khúc. Mọi người ở hiện trường đều là fan cứng của Tiện Ngư, mỗi khi nhạc dạo vừa vang lên bọn hắn đều đoán được đó là bài nào.
Nhưng mà câu hát đầu tiên của Lâm Uyên lại khiến khán giả ngây ra. Không ai ngờ được Lâm Uyên sẽ biểu diễn phiên bản tiếng Anh của Nụ Hôn Biệt Ly - Take Me To Your Heart!
"Hiding from the rain and snow, trying to forget but I won't let go..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận