Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Ủa em?
Còn bên phía Long Dương lão sư thì sao?
Ừm cứ như vậy đi, người đại diện sáng suốt ngậm miệng lại.
Hắn biết khi một diễn viên bị kịch bản làm cho cảm động đến mức này thì chứng tỏ diễn viên đó đã thất thủ trước bàn tay biên kịch.
Ba ngày sau, Trương Tú Minh chính thức lên tiếng nhận vai nam chính trong Hachiko.
Sau khi tìm được vai nam chính, Lâm Uyên mới tìm tới chỗ lão Chu nói việc mình muốn quay Hachiko.
"Lại có kịch bản mới rồi à?" lão Chu bị tốc độ sáng tác của Lâm Uyên làm cho hết hồn.
Mới cách đây không lâu Lâm Uyên còn đưa cho hắn kịch bản Cuộc Đời Của Pi. Kết quả bộ phim kia vừa tiến vào trạng thái chuẩn bị thì Lâm Uyên lại moi ra một kịch bản mới.
Lão Chu xem sơ qua kịch bản. Nội dung khá ngắn, chủ yếu là câu chuyện về một người một chó.
Năng lực liên tưởng và cảm xúc của lão Chu không cao, xem xong kịch bản chỉ cảm thấy rất cảm động chứ không khóc ròng ròng như Lâm Uyên.
"Rất tốt, có thể quay."
Suy nghĩ một lát, lão Chu nói tiếp. "Công ty sẽ tính toán chi phí cho bộ phim này."
Dù sao kịch bản này cũng mời Trương Tú Minh đóng chính, đối phương là Ảnh Đế của Tinh Mang, là nghệ sĩ hàng đầu nên có tư cách đàm phán với công ty.
Nếu Trương Tú Minh không muốn thì công ty sẽ không thể ép hắn đóng bộ phim hắn không thích. Mà Trương Tú Minh chịu tham gia đóng trong Hachiko có thể nói rõ hắn thích kịch bản này.
Lão Chu tin tức linh thông, biết việc biên kịch trứ danh Long Dương đã từng mời Trương Tú Minh đóng trong phim của mình, nhưng Hachiko nửa đường nhảy ra, Trương Tú Minh lại thay đổi ý định.
"Chắc là mấy người nuôi chó sẽ đặc biệt thích bộ phim này." Lão Chu cười cười đánh giá. "Ta chưa từng nuôi chó, không hiểu tình cảm đó lắm, nhưng Trương Tú Minh có nuôi một con chó, mà kịch bản này lại xúc động như vậy, hắn nhận lời cũng không có gì lạ. Lần này giám đốc sản xuất và đạo diễn vẫn chọn theo ekip của Andhadhun chứ?"
"Vâng." Lâm Uyên gật đầu.
Bộ phim này không khó quay, Dịch Thành Công có thể đảm nhiệm.
Bây giờ đã có nam chính, chỉ cần tìm thêm cẩu chính nữa là được.
Thời đại này chó biết đóng phim cũng không nhiều. Nếu Lâm Uyên để đoàn làm phim tự mình đi tìm chú chó thích hợp thì bọn hắn nhất định sẽ tới trung tâm nuôi dạy thú cưng, lúc quay phim chủ nhân của chú chó hoặc người huấn luyện sẽ ở bên cạnh hướng dẫn chú chó làm theo mệnh lệnh của mình.
Những chú chó này đều rất ngoan ngoãn nghe lời, việc quay phim cũng tương đối dễ dàng.
Nhưng Lâm Uyên có sẵn Ảnh Đế Dược Thủy, không sợ diễn xuất của nó không tốt, cho nên hắn muốn tự tìm theo tiêu chuẩn của mình.
Trong kịch bản gốc Hachiko là một chú chó shiba, nhưng Lâm Uyên cảm thấy không cần câu nệ tiểu tiết này, chó loại gì cũng được, giống chó không liên quan gì đến cảm xúc của khán giả khi xem phim cả.
Kết quả tìm kiếm suốt mấy ngày, Lâm Uyên gặp được không ít chú chó cưng đáng yêu nhưng lại không có cảm giác vừa lòng thoả ý.
Lâm Uyên cho rằng cảm giác là thứ rất quan trọng. Cho nên hắn kiên nhẫn tìm kiếm mấy ngày liền, còn hỏi những người quen biết xem nơi nào có chó dễ thương.
Có không ít người tưởng là Lâm Uyên muốn nuôi chó, Tôn Diệu Hoả còn làm một file powerpoint toàn là ảnh chó cho Lâm Uyên tự mình lựa chọn, Lâm Uyên thích con nào thì Tôn Diệu Hoả cũng có thể kiếm được con y hệt như vậy cho hắn mang về nuôi.
Cuối cùng Lâm Uyên cũng không chọn mấy chú chó trong file powerpoint của Tôn Diệu Hoả.
Bởi vì sau khi cô em gái Lâm Dao biết Lâm Uyên đang tìm chó, nàng bí mật nói cho hắn nghe có một chú chó hoang hay đi lang thang bên ngoài biệt thự của nhà họ Lâm.
"Ta thường thấy nó lang thang trong vườn hoa trước nhà, ta đặt tên cho nó là Nam Cực bởi vì chúng ta gặp nhau vào mùa đông, lúc đó trời rất lạnh, ta đã về nhà lấy một bộ quần áo mang ra cho nó."
Lâm Dao vừa giải thích vừa dẫn theo Lâm Uyên đi tới vườn hoa. Hiển nhiên nàng thường xuyên đến tìm Nam Cực để chơi đùa.
Hai phút sau, Lâm Uyên gặp được Nam Cực.
Đây là một con chó thuộc giống chó chăn cừu Đức, hình thể khá lớn. Nó đang di chuyển bằng hai chân trước, hai chân sau kéo lê dưới mặt đất như đang bị gãy chân.
"Nam Cực!" Lâm Dao biến sắc hô lên. "Chân ngươi sao thế?"
Nam Cực kêu ư ử mấy tiếng để đón chào Lâm Dao.
Lâm Uyên không khỏi lắc đầu. Con chó này có ngoại hình không tệ, nhưng hai chân sau có vấn đề thì làm sao mà quay phim được.
"Ăn đồ ăn đi nè." Lâm Dao thương tiếc lấy thức ăn cho chó ra đổ xuống cái chén mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho Nam Cực.
Ngay sau đó, một màn tiếp theo khiến Lâm Uyên và Lâm Dao ngạc nhiên vô cùng.
Con chó này lại nghiễm nhiên đứng thẳng lên bằng bốn chân, sau đó nó tí tửng chạy tới chỗ cái chén và ăn hùng hục như thể đã đói bụng lâu ngày.
"Vừa rồi nó giả bộ hả?" Lâm Uyên thật sự không ngờ Nam Cực lại là Ảnh Đế trong làng chó.
Lâm Dao hầm hừ nói: "Nam Cực, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa gạt!"
Vừa rồi nàng thương cảm cho nó đến đỏ cả mắt, vậy mà nó lại đang lừa nàng!
Nam Cực tiếp tục ăn, cái đuôi phe phẩy ra chiều thích thú lắm. Sau khi ăn xong, nó nằm bẹp xuống đất nhìn Lâm Dao với vẻ cầu xin tha thứ.
Lâm Uyên đột nhiên hỏi nó: "Có phải ngươi cho rằng giả vờ bị thương sẽ có người cho ngươi ăn đồ ăn?"
Nam Cực ư ử hai tiếng.
Lâm Uyên nói: "Vậy ngươi đi quay phim với ta, ta cho ngươi ăn lòng đỏ trứng muối."
Dường như Nam Cực nghe hiểu lời Lâm Uyên nói, nó đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước ôm lấy chân Lâm Uyên.
"Anh, chúng ta mang Nam Cực về nuôi đi!"
Lâm Dao rất thích nuôi chó nhưng chị cả Lâm Uyên lại không thích nên nàng vẫn luôn không dám làm việc này. Chỉ cần Lâm Huyên gật đầu nàng sẽ làm ngay.
"Cũng được." Lâm Uyên cảm thấy con chó này rất thông minh. Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì em gái hắn thích.
Hai anh em đi về nhà, Nam Cực lẽo đẽo theo sau với vẻ hưng phấn.
"Lát nữa phải tắm cho nó."
Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của Nam Cực, Lâm Dao biết chị cả sẽ không cho nó vào cửa nên tạm thời giữ nó ngoài sân vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận