Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 964: Viên Mỡ Bò

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:28
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Lười đọc quá, nghe cái tên đã thấy không có gì hấp dẫn."
"Không cần xem làm gì, chúng ta chắc chắn sẽ thua thôi. Ngoại trừ Sở Cuồng thì chúng ta đâu còn ai đủ mạnh để vả mặt bọn hắn."
Các ban ngành bên Blog rất đoàn kết, bọn họ biết rõ mỗi ngành đều có liên kết vận mệnh với nhau nên các nhân viên làm việc trong Blog đều không muốn văn học Blog thua.
Ngay lúc mọi người đang than thở, một nhân viên tên Vương Vũ không tham dự bất kỳ cuộc trò chuyện nào mà lặng lẽ mở Viên Mỡ Bò lên đọc.
Thật ra ban đầu Vương Vũ cũng giống như mọi người, không ôm hy vọng gì với bộ truyện ngắn mới này. Cho nên hắn chỉ tuỳ tiện mở ra xem thử, mà còn đọc lướt nhanh như gió.
Song khi đọc tới đoạn nội dung cốt truyện kia, toàn thân Vương Vũ sững sờ tại chỗ.
"Đây là..."
Trong mắt hắn loé lên tia kinh ngạc, biểu tình trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
Năm phút sau.
Vương Vũ đột nhiên đứng lên, gương mặt đỏ bừng, kích động nói:
"Ai nói chúng ta sẽ thua?!"
Mọi người giật mình nhìn về phía Vương Vũ với ánh mắt mờ mịt.
"Gì thế?"
"Sao tự dưng kích động quá vậy?"
"Chẳng lẽ chúng ta còn thắng được sao?"
"Đừng đùa, ngươi biến đâu ra một Sở Cuồng thứ hai?"
Vương Vũ nóng nảy hô: "Các ngươi mau đọc Viên Mỡ Bò đi, đọc xong các ngươi sẽ hiểu ý ta."
Mọi người ngẩn ra. Một nhân viên lớn tuổi trong ngành nhíu mày nói: "Để ta xem thử."
Những người khác nghe vậy cũng lục tục mở điện thoại lên xem Viên Mỡ Bò với vẻ mặt cổ quái.
"Cũng bình thường mà."
"Đoạn đầu giới thiệu khá dài."
"Thì ra Viên Mỡ Bò là biệt danh của nữ nhân vật chính."
"Nàng là... kỹ nữ?"
"Truyện ngắn này dựa vào cái gì mà đòi so sánh với Đồ Cổ?"
"Tiểu Vương ngươi có lầm không vậy?"
Mọi người vừa xem vừa lầm bầm chê bai nhưng Tiểu Vương không hề lên tiếng, chỉ im lặng nhìn bọn họ.
Dần dà, tiếng thảo luận nhỏ đi. Mười phút sau cả phòng lâm vào yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác ôm điện thoại xem Viên Mỡ Bò, trong lòng cuồn cuộn như sóng gầm!
Viên Mỡ Bò lấy bối cảnh trong vùng có quân địch chiếm đóng, một nhóm người muốn rời vùng đến khu vực khác. Họ cùng đi chung trên một chuyến xe vào buổi sáng mùa đông.
Cuộc hành trình gồm có mười người, trong đó có ba cặp vợ chồng (một thương nhân giàu có, một chủ nhà máy và một quý tộc), hai nữ tu và hai người thuộc thành phần cá biệt: đó là cô gái giang hồ xinh đẹp đẫy đà tên Viên Mỡ Bò và "nhà dân chủ" Cornudet.
Trong chiếc xe ngựa chật hẹp như vậy cũng tạm chia thành mấy đẳng cấp. Kẻ có tiền nghiễm nhiên được xem là có đạo đức và đáng kính gồm 3 cặp vợ chồng kia; hai nữ tu thuộc giai cấp thứ hai, còn tầng lớp thấp nhất là "nhà dân chủ" và cô gái bán hoa Viên Mỡ Bò.
Vì hoàn cảnh xuất thân và nghề nghiệp nên Viên Mỡ Bò luôn chịu sự dè bỉu khinh bỉ của mọi người, nhưng cô là người tốt bụng, trên đường đi vì một số lý do bất ngờ nên mọi người đều bụng đói cồn cào, không ai chuẩn bị gì cho tình huống bất ngờ này ngoài Viên Mỡ Bò. Cô là người hay lo xa nên chỉ mình cô có lương thực dự trữ, và cô không hề ngần ngại chia sẻ nó với mọi người. Vì định kiến nên đám người ban đầu không thèm đếm xỉa tới, sau cùng vì quá đói nên bọn họ đành chấp nhận lời mời của cô gái bán hoa hèn kém.
Chuyến xe bị chặn lại tại đồn lính địch. Tên sĩ quan trưởng đồn từng nghe tiếng về vẻ đẹp của Viên Mỡ Bò nên ra điều kiện, nếu Viên Mỡ Bò bằng lòng qua đêm với hắn thì mọi người được tiếp tục lên đường.
Trong đêm đó ở khách sạn, nhà dân chủ đã có ý ve vãn cô nhưng cô kiên quyết từ chối vì không thể nào làm nhục đất nước bằng cách hành nghề bên cạnh quân thù. Là người yêu nước, Viên Mỡ Bò kiên quyết cự tuyệt tên sĩ quan trưởng.
Đoàn người bị giữ lại và họ đổ lỗi cho cô gái, sau đó tìm lời ngon ngọt để thuyết phục cô ngủ với tên sĩ quan, "bằng gương hy sinh của các nữ anh hùng" đã "không tiếc thân mình" để phá quân thù, Viên Mỡ Bò cũng muốn được đi nên đành bằng lòng.
Sáng hôm sau, đoàn người được phép lên đường. Nhưng họ đổi thái độ với cô, xem cô như một kẻ nhơ nhuốc giữa những người lương thiện.
Viên Mỡ Bò bối rối không kịp chuẩn bị gì cho cuộc hành trình xa xôi nên cô không còn gì để ăn. Ai cũng có đồ ăn và không ai mời cô ăn, kể cả hai nữ tu. Viên Mỡ Bò đói, khát, giá lạnh, và trên tất cả là lòng căm phẫn trước sự bạc bẽo xảo trá của "bọn người lương thiện đểu cáng".
Cô bật khóc nức nở trong khi nhà dân chủ đã ăn no và vui vẻ huýt sáo bài quốc ca. Từng giai điệu hòa lẫn trong tiếng khóc tức tưởi của cô gái giang hồ.
Sau một thoáng im ắng, phòng hành chính nhân sự của Blog lập tức trở nên huyên náo!
"Đây là đại thần nào thế?!"
"A a a, ta tức chết mất!"
"Đám người quyền quý kia đúng là một lũ đểu cáng!"
"Tuy Viên Mỡ Bò là gái bán hoa nhưng trong lòng ta nàng cao quý hơn bất kỳ ai!"
"So với tác phẩm này, Đồ Cổ có là gì đâu!"
"Châm chọc quá mức cay độc và sắc bén. Bộ truyện ngắn này không hề kém hơn tác phẩm của Sở Cuồng!"
"Viên Mỡ Bò thật đáng thương."
"Hoá ra trong ngành văn học Blog còn có đại lão khác ngoài Sở Cuồng? Rốt cuộc người đó là ai?"
Mọi người vô cùng hào hứng. Tuy Viên Mỡ Bò không có cái kết xoay ngược ấn tượng nhưng từ đầu đến cuối đều tạo ra bầu không khí kềm nén khó thở.
Quá hay!
Vương Vũ bỗng nói: "Ta nghĩ chúng ta đã sai lầm ngay từ đầu. Có lẽ truyện ngắn đầu tiên không phải là của Sở Cuồng, đây mới là tác phẩm của hắn!"
Nghe vậy mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Cùng lúc đó trên internet, đám cư dân mạng cũng đã xem xong Viên Mỡ Bò.

Bình Luận

0 Thảo luận