Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 801: Cái kết của Sherlock Holmes

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Khi đó mọi người đã cảm thấy lãnh đạo cao tầng công ty ở trước mặt Tiện Ngư thật là hèn mọn nha, chẳng dám nói tiếng nào!
Lần này thì hay rồi, đến trà của chủ tịch cũng bị cướp mất, càng mất hết thể diện.
"Sắp tới chắc chủ tịch sẽ tìm cách trị Tiện Ngư đây, bây giờ Tiện Ngư công cao lấn chủ rồi, hoàn toàn không coi lãnh đạo cao tầng ra gì, cứ thế mãi Tiện Ngư sẽ trở nên kiêu ngạo ngang ngược cho xem."
Trong công ty, có nhân viên kỳ cựu phân tích một cách tự tin, những người còn lại rối rít đồng ý.
Tiện Ngư dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào khiến chủ tịch hội đồng quản trị cúi đầu được nha.
Lần này chắc chắn chủ tịch giận thật rồi! Hôm qua trong phòng làm việc của chủ tịch phát ra động tĩnh lớn như vậy ai cũng nghe thấy, tuyệt đối không thể giả được.
Thái tử Tinh Mang thì thế nào? Chủ tịch mới là người chưởng quản toàn bộ Tinh Mang nha!
Trong phòng làm việc của Lâm Uyên.
Lão Chu nhìn khắp phòng đều là lá trà, thèm thuồng đến chảy cả nước miếng: "Ngươi thật sự cướp trà của chủ tịch hả?"
"Hắn cho ta." Lâm Uyên vui vẻ nói.
Lâm Uyên tự nhận mình là người rất biết nắm bắt cảm xúc của người đối diện. Hôm qua khi chủ tịch tặng trà cho hắn rõ ràng là thái độ chân thành vô cùng, không hề miễn cưỡng một chút nào!
Đây mới là nguyên nhân Lâm Uyên thoải mái nhận đống quà tặng này.
Hơn nữa chủ tịch còn nói hắn không có hứng thú với trà mà? Nếu không thì Lâm Uyên đã chẳng nỡ lấy đồ yêu thích của người ta.
"Vũ Nghĩa Đại Hồng Bào, Đông Hồ Long Tỉnh, An Nam Thiết Quan Âm, Động Đình Bích Loa Xuân, Phổ Nhị, Lục An Qua Phiến, Hoàng Hải Mao Phong, Tín Dương Mao Tiêm, Quân Thiểm Ngân Châm, Phúc Lâm Bạch Trà... Đều là các loại trà nổi tiếng khó cầu, cũng chỉ có người quan hệ rộng như chủ tịch mới lấy được."
Lão Chu xoa xoa tay:
"Ta tin tưởng chủ tịch chịu cho ngươi 10% cổ phần, nhưng ta không tin hắn cam lòng tặng hết kho tàng mà hắn sưu tập bấy lâu cho ngươi... Cho đến sáng nay khi công ty mở cuộc họp khẩn cấp về ngươi."
Lâm Uyên tò mò hỏi: "Họp gì thế?"
Biểu tình của lão Chu trở nên cổ quái: "Sáng sớm vừa tới công ty chủ tịch đã lôi đầu chúng ta vào phòng họp, bảo chúng ta phải chiếu cố đến ngươi nhiều hơn. Nói ngươi bình thường làm việc quá cực khổ, bảo bên phòng tài vụ đổi cho ngươi một chiếc xe tốt hơn, bây giờ xe ngươi đã có giá hơn một triệu, hắn còn muốn tốt tới cỡ nào nữa chứ? Quan trọng nhất là mang tiếng là hội nghị khẩn cấp mà suốt một giờ đồng hồ đều dùng để thảo luận xem làm thế nào để khiến ngươi cảm thấy ấm áp vui vẻ?!"
Không chỉ lão Chu ngây ngốc, toàn bộ lãnh đạo cao tầng đều thế.
Bọn hắn cảm giác như sau khi chủ tịch tặng Tiện Ngư 10% cổ phần đã mở ra một thuộc tính kỳ lạ nào đó. Bây giờ chủ tịch chỉ tâm tâm niệm niệm muốn lấy lòng Tiện Ngư, khiến Tinh Mang đã sắp biến chất thành công ty liếm cẩu.
Đúng vậy.
Ngư Vương Triều và bộ điện ảnh tranh nhau liếm cẩu Tiện Ngư là điều mà ai ai cũng biết, chẳng có gì lạ. Nhưng bây giờ đến chủ tịch Tinh Mang đều lôi kéo một đám lãnh đạo cao tầng đi liếm cẩu Tiện Ngư là thế quái nào? Có còn là công ty giải trí đàng hoàng nữa không?
Lão Vương trong hội nghị cũng khóc không ra nước mắt. Trà của hắn đều bị bắt dâng hết cho Tiện Ngư!
Lâm Uyên: ". . ."
Bây giờ kỹ năng nhìn mặt đoán người của Lâm Uyên đã có tiến bộ. Khỏi nói cũng biết đây là uy lực do bí danh Sở Cuồng mang lại. Xem ra việc mình tiết lộ thân phận cho chủ tịch nghe là quyết định rất đúng đắn nha.
Chỉ là có hơi ấm áp quá rồi. Những người khác không chịu nổi thì biết làm sao?
Không thể làm như vậy nhá.
Lâm Uyên bèn nói với lão Chu: "Chu thúc nếu thích thì có thể chọn một hộp."
"Thật không?" Lão Chu hai mắt toả sáng, hắn đã thèm khát đống trà của chủ tịch từ rất lâu rồi.
Lâm Uyên gật đầu: "Thật mà."
Lão Chu cười híp mắt chọn hộp trà mình thích nhất, sau đó vui vui vẻ vẻ nhảy chân sáo rời khỏi phòng làm việc của Lâm Uyên, thậm chí lười hỏi rốt cuộc giữa Lâm Uyên và chủ tịch có bí mật không thể cho ai biết nào.
Sau khi lão Chu rời đi, Lâm Uyên gọi Cố Đông tới: "Chọn mấy hộp tặng cho Dương thúc và Trịnh di đi."
"Được."
Cố Đông đáp rồi nhìn Lâm Uyên. "Lâm đại biểu thay đổi rồi."
"Chỗ nào?"
"Lúc trước ngài sẽ không nghĩ tới chuyện dùng quà cáp để giữ mối quan hệ."
"Vậy sao?" Lâm Uyên suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy thật.
Chắc là vì gần đây học tập chủ tịch?
Chúng ta có thể hành động có mục đích, chỉ cần xuất phát điểm là tốt và không thương tổn đến ai thì đều là chuyện nên làm.
Nói tóm lại, Lâm Uyên đã trưởng thành hơn trước rồi. Chính hắn cũng cảm giác được điều này ít nhiều.
"Được rồi, tạm thời không nghĩ chuyện này, làm việc đã."
Lâm Uyên thuần thục mở máy tính lên. Tiện Ngư và Sở Cuồng vĩnh viễn đều có rất nhiều việc cần làm.
Chẳng hạn như Sở Cuồng. Tập truyện Sherlock Holmes cho kỳ xuất bản tháng sau hắn còn chưa viết đây!
Tới đâu rồi nhỉ?
Lâm Uyên hơi suy tư một chút, sau đó đồng tử mắt co rụt lại.
Không ổn. Hình như sắp viết tới đoạn Sherlock Holmes và Moriarty đồng thời nhảy xuống vách núi?
Trong rất nhiều tiểu thuyết đều có nhân vật phản diện làm boss lớn, Đại Thám Tử Sherlock Holmes cũng thế. Vai boss phản diện ở đây là Moriarty.
Người này ngoài mặt là một giáo sư đại học và triết học gia, có danh tiếng rất tốt đẹp trong mắt công chúng nhưng ở sau lưng lại là trùm cuối của giới tội phạm, rất vô lương tâm và không có đạo đức. Hắn là tội phạm thiên tài có chỉ số thông minh không thua gì Sherlock Holmes!
Tại Luân Đôn hắn sáng lập ra một đế quốc tội phạm khổng lồ trải rộng khắp các nước và có lực ảnh hưởng cực cao. Gần như một nửa các vụ án xảy ra ở Luân Đôn đều có liên quan đến hắn, mà mỗi lần phạm tội hắn đều không lưu lại một chút dấu vết nào, tiêu huỷ sạch sẽ toàn bộ chứng cứ. Ngay cả Sherlock Holmes cũng phải ăn quả đắng vì Moriarty không ít lần.

Bình Luận

0 Thảo luận