Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trận này Võ Sĩ lấy hơi rất tốt, không có vấn đề. Nhưng muốn dùng khả năng lấy hơi làm vũ khí... thì ta cũng có.
Hơn nữa tên bài hát này.... Được rồi, ta không có cố ý đâu nhé.
. . .
"Cảm ơn màn biểu diễn của Võ Sĩ lão sư. Không biết ngài còn có lời gì muốn nói không?" An Hoành cười nhìn Võ Sĩ.
Võ Sĩ điều chỉnh hơi thở rồi nói: "Có lẽ mọi người sẽ tò mò vì sao ta chọn bài hát Rời Đi. Thật ra có bốn nguyên nhân, một là ta muốn tỏ lòng kính trọng với Dương Chung Minh lão sư, hai là ta muốn chứng minh khả năng lấy hơi của mình, ba là ta cảm thấy hát lại bài hát mà đối thủ từng dùng rất thú vị, cuối cùng là..."
Võ Sĩ dừng lại. An Hoành rất phối hợp hỏi: "Lý do cuối cùng là gì?"
Võ Sĩ cười một tiếng: "Ta cảm thấy tên bài hát rất phù hợp nha."
An Hoành ngẩn người, theo bản năng nói ra tên bài hát: "Rời Đi..."
Phốc!
Khán giả lúc này cũng đã phản ứng kịp. Hay cho một câu Rời Đi, đây rõ ràng là muốn nói Lan Lăng Vương nhất định sẽ phải "rời đi" nha!
Quá độc ác! Ngươi đây là muốn đè Lan Lăng Vương xuống đất mà nghiền ép!
Sắc mặt An Hoành trở nên cổ quái, hắn lại bắt đầu nén cười...
Trước màn hình, bình luận điên cuồng nhảy lên:
"An Hoành cực khổ rồi, đám ca sĩ này suốt ngày gây chuyện với nhau nha!"
"Thoải mái, treo ngược Lan Lăng Vương lên đánh cho ta!"
"Lan Lăng Vương chuyến này phải thân bại danh liệt!"
"Mẹ nó, còn có thể chơi kiểu này?"
An Hoành khụ khụ một tiếng lấy giọng: "Võ Sĩ lão sư thật là hài hước, tiếp theo mời Lan Lăng Vương lão sư lên đài biểu diễn!"
Võ Sĩ cúi người đi xuống sân khấu. Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên nhưng biểu tình trên mặt bọn họ lại rất cổ quái.
Bây giờ Lan Lăng Vương lấy cái gì mà đấu với người ta? Ngay cả khí thế cũng bị ép đến sát ván rồi.
Ngươi nói người ta lấy hơi có vấn đề? Bây giờ người ta phô bày kỹ thuật lấy hơi kinh khủng như vậy, hỏi ngươi có phục hay không?
Võ Sĩ quá ngang ngược, nhưng khán giả thích thế. Dù trận này Lan Lăng Vương phát huy không tệ thì cũng rất khó thu phục được lòng khán giả.
Ở hậu trường, giọng Thiên Nga Trắng có vẻ bất mãn: "Võ Sĩ cố ý dùng bài hát chuyên về lấy hơi để lấy lòng người xem, nhưng ngoại trừ khả năng lấy hơi thì bài này chẳng có ý nghĩa gì nhiều."
"Đúng vậy." Phao Phao Ngư gật đầu, "Đây không phải là đang buộc Lan Lăng Vương thi lấy hơi với hắn sao? Nếu Lan Lăng Vương không đáp lại thì giống như đang né tránh hắn còn gì."
"Có thể hiểu được." Người Máy lắc đầu, "Nói gì cũng vô ích, đây cũng là một loại chiến lược trong thi đấu, hắn dẫn dắt tâm tình khán giả đến nước này thì cũng xem như là thắng một nửa."
Tại sao? Bởi vì hắn đã dùng kỹ thuật lấy hơi để vả mặt đối thủ, chứng minh hắn trâu bò!
"Kết quả vẫn chưa chắc chắn đâu." Mỹ Nhân Ngư bỗng lên tiếng, "Đừng quên bài hát trước của Lan Lăng Vương là do Tiện Ngư lão sư viết, có lẽ lần này cũng như thế."
Hử?
Mọi người ngẩn ra, nhưng sau đó lại lắc đầu. Dù Tiện Ngư giúp Lan Lăng Vương viết bài hát thì đã sao? Trận này đâu phải chỉ so đấu bài hát.
So với chiến đội số 1 thì chiến đội số 3 rõ ràng là đang vui vẻ vô cùng.
"Không hổ là Võ Sĩ!"
"Trận này quá đã! Đây mới là phong cách của Võ Sĩ, ngươi không phục ta điểm nào thì ta lấy điểm đó ra để chứng minh cho ngươi xem!"
"Quá mạnh!"
Các ca sĩ sợ phản ứng của mình khiến khán giả bất mãn, bèn giải thích trước ống kính: "Thực ra chúng ta không phải có ý kiến với Lan Lăng Vương, chỉ là hy vọng sau này hắn đừng há mồm là nói lời phê bình như thế, dù sao chúng ta..."
Nói đến đây bọn hắn không nói thêm gì nữa, có người ngồi trên ghế sô pha rung đùi, có người vỗ tay đánh đét một cái, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng bọn họ.
Ngoài khán đài, camera lia về phía Mộc Thạch.
Mộc Thạch cũng có vẻ rất hào hứng, hắn còn thả tim vào ống kính. Người bên cạnh nhịn không được bật cười vỗ vai Mộc Thạch.
Rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy màn biểu diễn lấy hơi của Võ Sĩ quá tuyệt!
Trong phản ứng của các phe, Lan Lăng Vương lên sân khấu. Nghênh đón hắn là ánh mắt phức tạp của khán giả, đương nhiên còn bao gồm đủ loại bình luận của cư dân mạng.
Tỷ thí thế nào nữa? Còn cần phải hát sao?
An Hoành hỏi Lâm Uyên: "Lan Lăng Vương lão sư có gì muốn nói không?"
Lâm Uyên lắc đầu khiến khán giả than thở không thôi. Không nói lời ác độc nữa thì không phù hợp phong cách của Lan Lăng Vương, có thể thấy bây giờ Lan Lăng Vương đang rất mờ mịt ngơ ngác.
Có bình luận nhảy lên: "Sao lần này ngươi không nói người ta lấy hơi có vấn đề nữa?"
"Thế ngươi có biết lấy hơi không?"
"Mộc Thạch: thù đã được báo!"
"Mộc Thạch: ta lấy hơi có lẽ có vấn đề thật, nhưng ngươi cảm thấy Võ Sĩ lấy hơi có vấn đề sao?"
Cũng có bình luận phản bác: "Đám fan hâm mộ của mấy ca sĩ kia cứ không ngừng bôi đen Lan Lăng Vương."
"Trận này ngoài lấy hơi ra, Võ Sĩ cũng chẳng thể hiện được gì."
"Chẳng lẽ biểu diễn ca khúc chỉ cần dựa vào lấy hơi thôi sao?"
"Tầm nhìn không đủ."
Vẫn có không ít người ủng hộ Lan Lăng Vương. Nhưng dù thế thì mấy người này vẫn không dám nói Võ Sĩ lấy hơi có vấn đề nữa.
Thật ra tâm tình của Lâm Uyên rất đơn giản. Hắn chỉ cảm thấy trước khi biểu diễn không cần phải nói nhảm nhiều làm gì.
Lâm Uyên gật đầu với đội nhạc, trong nháy mắt ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào người hắn. Ngay sau đó tiếng đàn dương cầm chậm rãi vang lên.
Lúc này tên bài hát của Lâm Uyên xuất hiện trên màn hình lớn.
Ca khúc: Không Rời Đi
Nhạc và lời: Tiện Ngư
Biểu diễn: Lan Lăng Vương
Rất nhiều khán giả lập tức trừng to mắt ----
Cái quỷ gì? Không Rời Đi? Lại còn là ca khúc do Tiện Ngư viết? Người này cố ý có phải không?
Biểu tình của mọi người rất đặc sắc. Ngay cả trên ghế giám khảo, Dương Chung Minh cũng ngẩn người.
Đúng vậy, đây chính là bài hát Không Rời Đi của Lâm Chí Huyền.
(Nhạc ở đây: youtu.be/-XHL3bXkTP0)
Lâm Uyên cầm micro, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hắn không dùng những loại giọng khác mà dùng chất giọng nam trung mình am hiểu nhất:
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận