Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Ban đầu bọn hắn giống như Blog, không ôm hy vọng gì vào bộ tác phẩm này. Nhưng sau khi đọc xong ai nấy đều lâm vào kinh hãi, khu bình luận bên dưới truyện hoàn toàn bùng nổ.
"Trời ạ! Sao lại xuất sắc như vậy!"
"Vòng đấu thứ hai Blog vẫn biến thái như thế là sao?"
"Truyện ngắn này còn kinh điển hơn cả Chiếc Lá Cuối Cùng!"
"Ta cũng cảm thấy thế."
"Viên Mỡ Bò khiến người ta quá đau lòng."
"Blog tìm đâu ra cao thủ bậc này?!"
"Tác phẩm này không hề kém truyện ngắn của Sở Cuồng, chẳng trách Blog lại để Sở Cuồng ra tay ngay vòng đầu tiên."
"Các ngươi có hiểu lầm gì không vậy? Ai nói Chiếc Lá Cuối Cùng nhất định là của Sở Cuồng? Đừng quên nó vẫn được đăng ẩn danh."
"Ối mẹ, ngươi đừng làm ta sợ."
"Ý ngươi là tác phẩm đầu tiên có người bắt chước kiểu kết cục xoay ngược của Sở Cuồng, còn tác phẩm thứ hai mới là của Sở Cuồng thật sự?"
"Nghe rất có lý."
"Đúng là gần đây có khá nhiều tác giả bắt chước kiểu kết cục xoay ngược như Sở Cuồng, trong đó cũng có một số người viết rất tốt."
"Chủ yếu là vì bộ thứ hai quá chất lượng!"
"Nếu Viên Mỡ Bò là do Sở Cuồng viết thì ta chẳng bất ngờ chút nào."
"Tóm lại một trong hai bộ nhất định là Sở Cuồng viết."
"Vậy vị đại lão còn lại là ai? Quá mạnh mẽ rồi."
Đám cư dân mạng bắt đầu bối rối. Tình cảnh Blog thảm bại không hề xảy ra mà ngược lại Bộ Lạc còn bị nghiền ép thêm lần nữa.
Tác phẩm Viên Mỡ Bò quá sức kinh diễm, xem ra Blog không chỉ có một mình Sở Cuồng chống lưng nha!
. . .
Không chỉ có đám cư dân mạng bất ngờ mà Bộ Lạc cũng không dự liệu được.
Trên thực tế khi Viên Mỡ Bò phát hành, các tác giả viết truyện ngắn bên Bộ Lạc đều trầm mặc.
Bọn hắn là tác giả đỉnh cấp trong nghề mà giờ phút này đều bị câu chuyện làm cho rung động thật sâu, thậm chí còn rung động hơn Chiếc Lá Cuối Cùng.
Bộ đầu chỉ có tính ca ngợi tình người nhưng bộ sau thì phê phán, châm chọc, để lộ ra mặt xấu nhất của con người thời đại phong kiến.
Sau đó đám tác giả đều không tài nào hiểu nổi, vì sao Blog lại có đến hai tên biến thái?
Viên Mỡ Bò rốt cuộc có phải do Sở Cuồng viết không?
Như vậy người còn lại là ai? Chẳng lẽ là tác giả nào đó trong top 10 len lén ký hợp đồng với Blog sao?
Quá nhiều nghi vấn!
Tóm lại, Bộ Lạc lại thua lần nữa.
Bộ Lạc rốt cuộc bắt đầu nổi giận. Lại qua nửa giờ, bọn hắn tung ra tác phẩm thứ ba tên Vương!
Khác với hai tác phẩm trước, đám cư dân mạng đọc xong Vương đều rối rít kích động.
"Bộ Lạc rốt cuộc cũng chịu quăng bom nổ."
"Truyện ngắn này rất xuất sắc!"
"Hẳn là của Phùng Hoa?"
"Ừm, rất giống văn phong của hắn."
"Tài nghệ này tuy không kém Chiếc Lá Cuối Cùng nhưng lại thiếu sâu sắc bằng Viên Mỡ Bò, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn thuộc hàng đỉnh cấp."
"Lần này không biết Blog có chiêu gì nữa không?"
"Sẽ không có thêm một bộ truyện ngắn yêu nghiệt nữa chớ?"
"Ngươi tưởng thần tác là rau cải trắng hay gì?"
"Ấy, mau nhìn, truyện ngắn thứ ba bên Blog đã ra lò rồi, cái tên cũng kỳ quái không kém gì Viên Mỡ Bò."
. . .
Trong lúc đám cư dân mạng kích động thảo luận, tác phẩm thứ ba bên Blog tên Có Ai Nghe Được Lời Tôi đã xuất hiện.
Vì hai tác phẩm trước đó quá xuất sắc nên tất cả mọi người đều tự động ấn vào đọc bộ này, bao gồm cả Phùng Hoa đang ngồi trong nhà.
Đúng vậy, Phùng Hoa chính là tác giả của Vương!
Chính vì thế hắn đặc biệt chú ý tới tác phẩm đối địch với mình trong vòng ba. Phùng Hoa đã xem hai bộ trước đó, đều rất đáng sợ! Lúc này hắn đang âm thầm vui mừng vì mình xuất thủ ở vị trí số ba, có thể tránh được hai tác phẩm kia.
Nếu so về chất lượng thì Phùng Hoa tự thấy mình không thể thắng nổi Chiếc Lá Cuối Cùng và Viên Mỡ Bò, nhưng đối với truyện ngắn thứ ba thì Phùng Hoa có phần yên tâm.
Giống như lời đám cư dân mạng nói, chẳng lẽ Blog còn có yêu nghiệt thứ ba nữa hay sao?
Không thể nào nha.
Phùng Hoa thậm chí còn hoài nghi cái gọi là yêu nghiệt thứ hai cũng không tồn tại. Hắn có một suy đoán rất to gan, đó là cả Viên Mỡ Bò và Chiếc Lá Cuối Cùng đều là tác phẩm của Sở Cuồng!
Sở Cuồng từng có chiến tích lấy một địch chín trong giới cổ tích.
Tuy độ khó của việc viết truyện ngắn cao hơn truyện cổ tích rất nhiều nhưng với trình độ Sở Cuồng thì viết liền hai bộ cũng không quá khó khăn, cho dù đối với người khác thì đây là chuyện bất khả thi!
Nhưng dù đó có là sự thật thì làm sao? Tác phẩm thứ ba không thể nào tiếp tục là của hắn được.
Ôm suy nghĩ như vậy, Phùng Hoa mở Có Ai Nghe Được Lời Tôi lên xem.
Câu chuyện này rất ngắn ngọn, nội dung còn có mùi vị của khoa huyễn. Truyện ngắn nói về một cái hố kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, nó sâu không thấy đáy, các nhà khoa học trên hành tinh đều không thể điều tra ra được đầu kia của hố dẫn tới đâu.
"Có ai nghe được lời tôi không?"
Có một đứa trẻ gào vào hố nhưng không ai đáp lời. Đứa trẻ ném vào đó một hòn đá, hòn đá kia biến mất không để lại dấu vết gì.
Thế là hố sâu kỳ lạ này được dùng làm nơi xử lý rác ở địa phương.
Tất cả các loại rác thải trên Lam Tinh, bao gồm cả xác người và rác thải hạt nhân hoặc những chất độc hại đều được ném vào trong hố. Vì vậy mà thế giới trở nên sạch sẽ hơn hẳn.
Một khoảng thời gian sau, trên bầu trời Lam Tinh đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Có ai nghe được lời tôi không?"
Kèm theo giọng nói này là một hòn đá từ trên trời rơi xuống, đáng tiếc không một ai chú ý tới.
Mọi người vẫn còn đang khen ngợi nhờ có hố sâu xử lý rác thải mà môi trường sống trên Lam Tinh càng ngày càng tốt!
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
(Chú thích: Đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn chuyên viết truyện cực ngắn Shinichi Hoshi, tác phẩm của ông luôn nhấn mạnh vào nhân quả báo ứng và khá rùng rợn.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận