Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Mọi người trừng to mắt!
Tiền lương tăng lên gấp 10 lầnnnnn?!
Kim Mộc cũng ngơ ngác một lúc, sau đó gật đầu: "Không thành vấn đề."
Rõ ràng là đang nửa đêm nhưng phòng làm việc lại bộc phát tiếng hoan hô rung động đất trời!
"Ta tỉnh rồi!!!"
"Ta đột nhiên cảm thấy mình tràn trề sinh lực!"
"Đỡ ta ngồi dậy, ta còn vẽ tiếp được!"
"Ta không mệt mỏi chút nào! Ta còn có thể vẽ ba ngày ba đêm... à không, là bảy ngày bảy đêm!"
Lần này đến phiên Lâm Uyên trợn tròn mắt. Nói ra sợ mọi người không tin, thật ra hắn còn chưa sử dụng Tinh Lực Dược Tề lên người bọn họ đâu!
"Nửa đêm rồi, yên lặng chút nào. Ta chịu hết nổi rồi, ta ra ngoài đại sảnh nằm một chút, các ngươi cố lên!"
Kim Mộc ngáp một cái đi ra ngoài đại sảnh, vừa đi vừa nghĩ:
Tiền lương của mọi người tăng lên gấp mười lần? Ta cũng là một trong số "mọi người" đúng không?
Ừm! Chắc chắn là như vậy.
Đột nhiên Kim Mộc cũng không thấy mệt nữa.
Mà thôi, buồn ngủ vẫn là buồn ngủ, ta già rồi. Tu tiên không phải là việc của phàm nhân như ta.
Kim Mộc mơ mơ màng màng nằm xuống ghế sô pha, vừa nhắm mắt lại đã ngủ khò mất.
Mà Lâm Uyên cũng sử dụng Tinh Lực Dược Tề lên người các trợ thủ, trong lòng không ngừng nói tiếng xin lỗi:
Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi...
Tinh Lực Dược Tề có hiệu lực rất nhanh. La Vi không cần uống thêm ngụm cà phê nào đã sung sức hô lên: "Tu tiên vạn tuế!"
Mọi người đồng thời hô: "Tu tiên vạn tuế!"
Không ai cảm thấy thân thể mình có vấn đề. Tiền lương tăng đến mười lần lận đó! Dưới kích thích lớn như vậy ai cũng tinh thần sung mãn là chuyện đương nhiên mà!
Cực kỳ đương nhiên luôn!
Lâm Uyên cũng sử dụng Tinh Lực Dược Tề, trong nháy mắt cảm thấy thần thanh khí sảng, lại bắt đầu cặm cụi phân khung lên nội dung.
. . .
Kim Mộc không biết mình đã ngủ bao lâu.
Khi hắn mở mắt ra và xem điện thoại di động mới phát hiện đã là mười giờ sáng. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, đám người điên kia chắc là đi ngủ hết rồi nhỉ?
Không biết đêm qua bọn hắn thức đêm tới mấy giờ. Trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc, Kim Mộc rón rén đi vào phòng làm việc.
Hả?
Kim Mộc đi lùi ra sau, đóng cửa phòng lại. Hắn chờ mấy giây mới mở cửa phòng lần nữa.
"Kim thúc, chào buổi sáng." Lâm Uyên mỉm cười cất tiếng chào hỏi, sau đó lại cúi đầu vẽ tiếp.
Bên cạnh Lâm Uyên, các trợ thủ vừa ăn sáng vừa thảo luận khí thế về nội dung cốt truyện và các đoạn cao trào cần vẽ nhấn mạnh ra sao...
Kim Mộc mờ mịt nhìn đám người: "Các ngươi tỉnh dậy từ lúc nào?"
Sức mạnh của đồng tiền lớn như vậy sao?
Mọi người nhìn Kim Mộc với vẻ thương hại. Tỉnh dậy hả? Chúng ta có ngủ đâu.
La Vi cười nói: "Kim thúc, ngài lớn tuổi rồi nên không giống đám thanh niên chúng ta. Chúng ta thường hay thức suốt đêm chơi game mà."
Kim Mộc: "? ? ?"
Ta già thật rồi?
"Nói tới cũng kỳ quái, ta thật sự không buồn ngủ chút nào luôn. Rõ ràng tối qua còn vật vờ chịu không nổi, kết quả lão sư vừa nói tới chuyện tăng lương là hai mắt ta ráo hoảnh tới tận bây giờ!" Triệu Thừa Minh nghiêng đầu nói.
Các trợ thủ cũng rối rít gật đầu: "Chắc đây chính là sức mạnh có thể xui khiến ma quỷ của đồng tiền đó mà!"
"Tối nay ta sẽ thức tiếp." Một trợ thủ trâu bò nói, "Các ngươi chống đỡ không nổi thì đừng ráng, ta phát hiện mình có thiên phú dị bẩm trong việc thức đêm, sáng giờ ta hoàn toàn không thấy mệt mỏi gì luôn!"
"Chúng ta đều là nam nhân dai sức!" Các trợ thủ còn lại nói với vẻ không phục.
Ai cũng cảm thấy mình rất có thiên phú thức đêm, bởi vì bọn họ đều cảm thấy tinh thần của mình rất sảng khoái rõ ràng, hoàn toàn không phải đang sĩ diện mà khoe khoang.
"Thôi không nói nhiều, vẽ tiếp. Ta còn chưa muốn đi ngủ." La Vi ăn một hơi sáu cái bánh bao rồi hét lớn một tiếng. "Lão nương mới là nữ nhân dai sức nhất thế gian!"
Trời ạ!
Đám thanh niên này!
Kim Mộc lắc đầu, khi đến một số tuổi nào đó, người ta không thể không thừa nhận mình đã già.
. . .
"Ngươi..."
"Ta vĩnh viễn tin tưởng vào ánh sáng!"
"Kỳ..."
"Kỳ tích nhất định sẽ phát sinh!"
Nếu có người hỏi Kim Mộc, hắn nhất định sẽ trả lời như vậy không chút do dự! Tại sao ư? Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích!
Đám người Lâm Uyên chính là một đám trâu bò khoác da người.
Người khác xem việc vẽ manga là làm việc, còn bọn hắn vẽ manga tới mức liều mạng!
Kim Mộc thề: đây tuyệt đối không phải là vấn đề về tuổi tác!
Lúc hắn còn trẻ, khi mạnh mẽ nhất là một đêm ba... à không bảy lần! Nhưng dù là như thế thì cũng không cách nào so sánh được với hình ảnh trước mắt Kim Mộc lúc này!
Một ngày!
Hai ngày!
Ba ngày!
Lâm Uyên và các trợ thủ trừ ăn cơm ngủ nghỉ...
Ngủ nghỉ cái con khỉ! Bọn họ không có ngủ nghỉ!!!
Con heo thì ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Bọn họ thì vẽ rồi ăn, ăn rồi vẽ, chỉ có như thế!
Đến ngày thứ ba, Kim Mộc thật sự sợ rồi!
Đám người này có phải có vấn đề gì không? Một người ba ngày không ngủ thì còn có thể miễn cưỡng hiểu được, khoa học đã chứng minh con người có thể làm tới mức này.
Nhưng một đám người ba ngày không ngủ chính là bất bình thường! Phải đến bệnh viện khám mới được!
Kim Mộc đưa ra đề nghị nhưng bị đám trợ thủ cự tuyệt, tất cả bọn họ đều vỗ ngực cam đoan sức khoẻ mình rất ổn, ăn uống ngon miệng, đầu óc minh mẫn, không có điểm nào khó chịu!
Chỉ là...
Bọn họ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cứ luôn không buồn ngủ là thế nào? Hay là thử ngủ một chút xem sao, nhỡ đâu thân thể sụp đổ thì chết toi.
Thế là cả đám bắt đầu đi ngủ thử.
Rất thần kỳ.
Đám người vừa nằm xuống đã ngủ khò, đây chính là chỗ thần kỳ của Tinh Lực Dược Tề. Thuốc này sẽ không khiến người ta hưng phấn đến mức muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ cần muốn đi ngủ thì sẽ ngủ được thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận