Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 378: Dắt chó đi làm

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:07:13
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Lâm Uyên đồng ý. Tối hôm đó Lâm Dao tắm cho Nam Cực, nó không những không kháng cự mà còn rất hưởng thụ.
Sau khi tan làm về nhà, Lâm Huyên giật mình sợ hết hồn: "Các ngươi đang làm gì đó?"
"Anh hai muốn nuôi chó đó..." Giọng Lâm Dao trong trẻo vang lên. Lúc này nàng đang tắm cho Nam Cực, còn Lâm Uyên đứng bên cạnh nhìn.
"Nuôi chó?"
Lâm Huyên nhìn Lâm Uyên rồi nhìn sang Lâm Dao, cuối cùng bĩu môi nói: "Tuỳ các ngươi, đừng để nó đến gần ta là được, ta không thích chó."
"Được."
Lâm Dao đáp rồi vui vẻ tắm táp cho Nam Cực.
Lâm Huyên hiếu kỳ nói: "Không phải chó Lâm Uyên nuôi sao? Ngươi tắm cho nó làm gì?"
Lâm Dao nói: "Ta rảnh á."
Lâm Huyên: ". . ."
Nàng không nói nhiều nữa, xoay người đi vào trong nhà.
Lúc này Lâm Uyên mới tức giận nói: "Là ngươi muốn nuôi chó mà?"
Lâm Dao an ủi: "Anh em với nhau so đo làm gì chớ..."
Lâm Uyên ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nàng nói có lý. "Vậy tối nay ngươi phải ăn luôn phần rau của ta."
Bữa cơm trong nhà đều có định mức. Bởi vì Lâm Uyên và Lâm Dao đều chỉ thích ăn thịt mà không chịu ăn rau củ nên mẹ bọn họ bắt buộc mỗi ngày hai anh em phải ăn cho hết một lượng rau nhất định.
"Không chịu đâu!" Lâm Dao không chút do dự lắc đầu.
Lâm Uyên lập tức cao giọng: "Không nuôi chó nữa."
Lâm Dao cũng không chịu nhượng bộ: "Vậy thì không nuôi."
Nam Cực đột nhiên sủa ẳng ẳng hai tiếng. Hai anh em cũng hiểu được nó muốn nói gì. Nam Cực là đang nói: "Để ta ăn."
Tối hôm đó, Nam Cực theo Lâm Uyên về phòng ngủ. Trước khi ngủ hắn còn xem tivi một lát, mà Nam Cực cũng ngồi ngay bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn hình tivi như thể nó biết mình đang xem cái gì.
Điều này khiến Lâm Uyên càng thêm chắc chắn Nam Cực có thể diễn vai Hachiko.
Con chó này vừa nhìn đã biết rất thông minh.
Tuy giống chó không quan trọng nhưng Lâm Uyên không thể dùng mấy con chó còn dễ thương hơn cả gấu bông để đóng phim, nếu không sẽ không tạo ra được hình tượng của Hachiko.
Chó thể hình lớn mới có cảm giác nhân cách hoá. Hơn nữa Nam Cực trông rất giống loại chó Akita, mặt cũng rất hiền.
Hôm sau, Lâm Uyên bảo Cố Đông đến nhà đón mình.
"Lâm đại biểu, con chó này là ngươi mua sao?" Cố Đông kinh ngạc nhìn Nam Cực.
"Nhặt được." Lâm Uyên lời ít ý nhiều. "Tìm một phòng khám thú y để kiểm tra sức khoẻ của nó và tiêm phòng chó dại đi."
Tuy Nam Cực không giống loại chó hay cắn người nhưng vẫn nên tiêm phòng cho đúng quy trình.
"Vâng."
Rất nhanh sau đó Cố Đông đã chở Lâm Uyên và Nam Cực đi tới phòng khám thú y. Bác sĩ làm một loạt thao tác kiểm tra thân thể, tiêm phòng ngừa dại.
"Con chó này bị bệnh ngoài da, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng sẽ rất nhanh khỏi." Bác sĩ nói, "Ta kê thuốc cho ngươi, mỗi tuần cho nó tắm thuốc này một lần, sau khoảng một tháng là khỏi hẳn."
"Được." Lâm Uyên gật đầu, có lẽ đây chính là nguyên nhân Nam Cực bị chủ vứt bỏ.
Xử lý xong xuôi, Lâm Uyên đưa Nam Cực về nhà rồi ngồi xe đến công ty, gặp mặt Trầm Thanh và Dịch Thành Công để thảo luận công việc liên quan đến Hachiko.
Hai người đã hợp tác với Lâm Uyên hai lần, đến lần thứ ba thì xem như thuần thục.
Trầm Thanh nói: "Ta và lão Dịch sẽ chuẩn bị công tác quay phim, nhưng vấn đề bây giờ là cần tìm một chú chó thích hợp..."
"Dùng chó nhà ta." Lâm Uyên đưa ảnh Nam Cực mới chụp sáng nay cho Trầm Thanh xem.
Trầm Thanh kinh ngạc nói: "Không ngờ Lâm đại biểu còn nuôi chó. Ngoại hình nó không thành vấn đề, chỉ là không biết lúc quay phim nó có phối hợp diễn được không."
"Việc này ta sẽ giải quyết." Lâm Uyên có vẻ chẳng lo lắng chút nào.
Dịch Thành Công đề nghị: "Vậy ta cho rằng nên để con chó này gặp gỡ Trương Tú Minh nhiều lên, cho đôi bên bồi dưỡng tình cảm. Dù sao trong phim Trương Tú Minh cũng là chủ nhân của nó."
"Có lý, để ta đưa Nam Cực tới công ty."
Sớm biết như vậy Lâm Uyên đã không đưa Nam Cực về nhà, đành phải nhờ Cố Đông đi thêm một chuyến chở Nam Cực tới đây.
Trầm Thanh gật đầu nói: "Lát nữa Trương Tú Minh sẽ đến công ty, nếu Lâm đại biểu đồng ý thì có thể để hắn đưa chó về nhà nuôi vài ngày."
Lâm Uyên không ngại việc này. Nửa giờ sau, Cố Đông chở Nam Cực đến, nàng ngồi ngoài xe gọi điện hỏi Lâm Uyên: "Hình như không tiện mang chó vào công ty, hay ta ngồi trên xe đợi?"
"Ngươi chờ một chút."
Lâm Uyên gọi điện cho lão Chu nói rõ nguyên nhân: "Có thể để chó nhà ta vào công ty được không? Nhốt nó trong phòng làm việc của ta là được, tối nay Trương Tú Minh sẽ đưa nó về nhà."
". . ." Bên kia lão Chu trầm mặc một lúc mới nói: "Ta phải hỏi ý cấp trên đã."
"Được." Lâm Uyên nói, "Ta chờ ngươi."
Lão Chu vô cùng lo lắng chạy ra khỏi phòng làm việc, vọt tới ngoài cửa phòng chủ tịch rồi gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong truyền ra tiếng nói uy nghiêm.
Lão Chu bước vào, tươi cười nói: "Chủ tịch, hình như Lâm Uyên dắt chó tới công ty, đang chờ ở bên ngoài. Hắn hỏi ta có thể dẫn chó vào công ty được không, việc này hình như không phù hợp với quy định..."
"Chó?" Chủ tịch cảm thấy ê răng, nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ phẩy tay, "Tuỳ hắn đi."
"Vâng." Lão Chu bật cười rời đi.
Hắn có thể hiểu được thái độ của chủ tịch, bởi vì chính hắn cũng rất đau răng đây. Tên nhóc Lâm Uyên này lại dám hỏi hắn có thể dẫn chó vào được không?
Đổi thành người khác, kiểu gì lão Chu cũng phải xù lông lên chửi cho một trận. Đây là câu mà người bình thường nói được sao?
Nhưng đối phương là Lâm Uyên, lão Chu vì đại cục nên chỉ có thể đi xin ý kiến của chủ tịch. Sự thật đã chứng minh, đến chủ tịch cũng phải "nhẫn nhịn chịu đựng" vì đại sự.
Sau đó công ty giải trí Tinh Mang xuất hiện một màn có thể đưa vào trong sách sử:
Từ khi công ty thành lập tới nay, lần đầu tiên có người dắt chó đi làm. Các nhân viên nhìn thấy cảnh này đều trừng muốn rớt cả tròng mắt.
Chó? Ở đâu ra đây?!
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Cố Đông cũng tê tái cả da đầu. Nàng không ngờ đại biểu lại thuyết phục được cấp trên để nàng dắt chó đi vào công ty.
Hình ảnh này quá cay con mắt!
Cố Đông đang đi thì có một vị lãnh đạo tức giận đi tới chặn đường nàng: "Còn ra thể thống gì? Ai cho ngươi mang chó vào công ty?!"

Bình Luận

0 Thảo luận