Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 907: Say rượu làm loạn

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:28
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Cố Đông rời đi không lâu, Giang Quỳ đã xuất hiện. Vừa vào cửa nàng đã nhỏ giọng nói xin lỗi:
"Xin lỗi, để Tiện Ngư lão sư đợi lâu..."
"Không sao." Lâm Uyên nhìn Giang Quỳ, có thể thấy gương mặt nàng ngập tràn mệt mỏi.
Hắn không hỏi chuyện gia đình nàng mà nói thẳng: "Ta có bài hát này, ngươi xem thử đi."
"Bài hát mới?"
"Ừm."
Giang Quỳ lập tức hiểu được ý Lâm Uyên, miễn cưỡng lên tinh thần đáp: "Ta sẽ luyện tập chăm chỉ."
"Ngày mai đến phòng thu âm."
Lâm Uyên vốn còn muốn trò chuyện cụ thể về bài hát nhưng thấy trạng thái của Giang Quỳ, hắn không nói nhiều.
Nếu là lúc trước, Giang Quỳ có được bài hát mới sẽ vui mừng khôn xiết, lập tức hát thử ngay tại chỗ.
Lâm Uyên đứng dậy rời đi.
Đi tới cửa, hắn bỗng xoay người lại nói: "Nếu cần hỗ trợ thì cứ nói với ta."
"A... vâng." Giang Quỳ hơi hoảng hốt, sau đó vội gật đầu, "Cảm ơn ngài."
"Đừng khách sáo."
Nói xong Lâm Uyên xoay người rời đi. Giang Quỳ nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ thở dài một tiếng.
Hôm sau.
Trong phòng thu âm, Lâm Uyên dẫn theo Giang Quỳ đến thu âm bài hát mới.
"Lại lần nữa."
"Không được."
"Đoạn đó phải hát mạnh lên."
"Câu này kéo âm quá dài."
"Thiếu tình cảm rồi."
"Chưa được."
"Tạm dừng đi."
Quá trình thu âm kéo dài mấy giờ đồng hồ, từ đầu tới cuối Giang Quỳ đều biểu diễn không đạt chuẩn. Bầu không khí trong phòng thu âm trở nên đông cứng.
Nếu là trước đây, bài hát này chẳng thể làm khó được Giang Quỳ, nhưng hôm nay thì không. Trạng thái tinh thần của nàng quá kém, Lâm Uyên chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng thu âm.
Giang Quỳ im lặng cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ. Nàng biết vấn đề của mình rất nghiêm trọng, nàng để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
"Hôm nay dừng ở đây thôi." Lâm Uyên nói, "Mai thu tiếp."
Giang Quỳ rụt rè nói: "Thật xin lỗi, ta làm trễ nải thời gian của Tiện Ngư lão sư rồi. Ngày mai ta sẽ cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình."
Sau đó Giang Quỳ tiếp tục xin lỗi mọi người trong phòng thu âm.
Lâm Uyên gật đầu, không nói gì nhiều. Cho dù Giang Quỳ không thu âm kịp trước ngày cuối tháng thì hắn vẫn có cách xử lý, Lâm Uyên đã chuẩn bị không ít bài hát dự bị.
Cùng lắm thì bài của Giang Quỳ để qua tháng sau phát hành cũng được.
Trở lại phòng làm việc, Lâm Uyên bắt đầu cân nhắc tới bài hát dự phòng thì nhận được điện thoại của Tôn Diệu Hoả:
"Học đệ, tối nay đi ăn không? Tất cả mọi người đều có mặt." Mọi người trong miệng Tôn Diệu Hoả đương nhiên là chỉ đám Ngư Vương Triều.
"Được."
Bảy giờ tối.
Lâm Uyên đi tới phòng riêng trong nhà hàng của Tôn Diệu Hoả, quả nhiên tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm cả Giang Quỳ.
Thấy Lâm Uyên, Giang Quỳ có vẻ ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, dù sao biểu hiện lúc sáng của nàng quả thật rất kém cỏi. Mà Lâm Uyên cũng không nói gì nhiều.
Cơm nước xong, Tôn Diệu Hoả đề nghị mọi người đi karaoke.
"Được nha!" Cả đám vui vẻ đồng ý, Lâm Uyên cũng không từ chối.
Cứ thế một đám người đi hát karaoke. Tôn Diệu Hoả đặt một phòng VIP có đủ loại trái cây và đồ ăn vặt, đương nhiên có cả bia để trợ hứng.
Giang Quỳ là người đầu tiên khui bia uống ừng ực.
"Ngươi uống từ từ thôi." Tôn Diệu Hoả nhắc nhở một câu.
Mọi người bắt đầu chọn bài hát. Bọn hắn không chọn bài mình thường hát mà cố ý chọn bài của đám người còn lại trong Ngư Vương Triều.
Chẳng hạn như Tôn Diệu Hoả chọn bài Thay Đổi Chính Mình của Trần Chí Vũ.
Hử? Ở trước mặt Tiện Ngư lão sư mà dám hát bài của ta? Ngươi muốn chứng minh cái gì?
Trần Chí Vũ bĩu môi, sau đó quả quyết chọn bài Hoa Hồng Đỏ, hắn còn lấy đàn ghi-ta mà lúc nào cũng đeo sẵn ở sau lưng ra vừa đàn vừa hát.
Hạ Phồn và Triệu Doanh Các đương nhiên không cam lòng rơi lại ở phía sau, ngay cả Nguỵ Hảo Vận cũng chọn bài Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc.
Giang Quỳ không chọn bài, nàng vừa ăn trái cây vừa uống bia, mọi người cũng không quá chú ý tới nàng. Cho đến khi đám người vì tranh giành micro mà mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong phòng VIP đột nhiên vang lên tiếng khóc.
Là Giang Quỳ.
Mọi người đều luống cuống.
"Sao ngươi lại khóc?"
"Đều tại Tôn Diệu Hoả, hắn cứ cướp micro mãi nên Giang Quỳ còn chưa được hát bài nào!"
"Nào nào, Giang Quỳ mau lại đây chọn bài đi."
"Ngươi muốn hát bài gì, ta chọn giùm ngươi."
"Hay ngươi hát Tối Sơ Mộng Tưởng đi, ta cảm thấy ngươi mà hát bài này thì tuyệt đối sẽ ăn đứt Hạ Phồn!"
"Triệu Doanh Các ngươi có ý gì hả?!"
"Khụ, lỡ mồm."
"Hát cao âm đi, Giang Quỳ hát cao âm hay nhất!"
Mọi người hung hăng nhét micro vào tay Giang Quỳ. Giang Quỳ đặt lon bia xuống, lau nước mắt rồi chọn bài Cha.
"Ta vẫn luôn chỉ biết đòi hỏi nhưng lại chưa từng nói lời imlWhṤ ZZpuWgUsHZẰ vhCxgsfTysẰ ơn cha..."
Giang Quỳ hát không hay chút nào, đó là loại giọng lè nhè của người uống say làm loạn. Lúc này mọi người mới nhận ra Giang Quỳ đã say bét nhè, trong lúc nhất thời ai nấy chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Dù là người phản ứng chậm thì bây giờ cũng biết trong lòng Giang Quỳ có tâm sự.
"Thời gian ơi xin hãy trôi chậm một chút..."
Đến đoạn cao âm, giọng Giang Quỳ vỡ ra nhưng nàng không hề hay biết, vừa hát vừa lệ rơi đầy mặt.
"Giang Quỳ nhớ cha à?" Tôn Diệu Hoả nhỏ giọng hỏi một câu.
Nguỵ Hảo Vận cười khổ: "Ta nhớ cha nàng đã mất từ sớm."
"Vậy à..." Hạ Phồn lắc đầu. "Không thể để Giang Quỳ uống tiếp nữa."
Triệu Doanh Các cau mày: "Nãy giờ đã uống nhiều như vậy, sợ là lát nữa lại ói lung tung."
"Tửu lượng còn tốt hơn ta." Trần Chí Vũ lẩm bẩm. Mọi người đã thấy một đống lon bia rỗng dưới đất.
Lâm Uyên vẫn không nói gì, chỉ ngồi yên trên ghế nghe mọi người hát. Hắn đã thấy Giang Quỳ uống rất nhiều bia nhưng không lên tiếng ngăn cản, nếu có tâm sự thì nên để nàng bộc phát ra ngoài sẽ thấy nhẹ lòng hơn.

Bình Luận

0 Thảo luận