Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Chết sạch rồi.
Toàn bộ các nhân vật từ chính phái tới tà phái đều không còn một mống, chỉ sót lại hai tên nhân vật chính.
Nói đúng hơn là bọn hắn sống mà tim cũng đã chết.
Thân là tác giả của nguyên tác, tinh thần Liễu Diệp Đao hoàn toàn hỏng mất!
"Sở Cuồng đại gia nhà ngươi!"
Lão tặc! Ngươi có thù với các nhân vật của ta có phải không? Ngươi thích giết ai thì giết người đó hả?!
Liễu Diệp Đao ta thề với trời, đời này ngươi đừng hòng được biên lại tiểu thuyết của ta nữa!
Ta sẽ ghi điều khoản này vào trong hợp đồng, sau này công ty nào mua bản quyền tác phẩm của ta đều được, miễn là không để Sở Cuồng nhà ngươi làm biên kịch thì ta đều đồng ý!
Cho dù đối phương có soạn lại kịch bản thành một đống rác cũng được luôn!
Tức quá mà.
Liễu Diệp Đao thật sự là tức tới không thể thở nổi. Làm gì có ai biên kịch kiểu này chứ? Sao lại có biên kịch biến thái như Sở Cuồng chứ?
Cái chết của vai nữ chính là giọt nước làm tràn ly, Liễu Diệp Đao sắp điên tới nơi rồi.
Mà lúc này.
Sau mấy phút tĩnh mịch lặng ngắt, đám khán giả rốt cuộc cũng bùng phát.
Bọn họ nhớ lại lời đảm bảo sẽ không giết chết hai nhân vật chính của Sở Cuồng...
"Đây là cái mà ngươi gọi là không giết chết hai nhân vật chính?"
"Mẹ nó chẳng thà ngươi giết chết bọn hắn còn hơn!"
"Ngươi để bọn hắn sống làm cái mẹ gì nữa? Vai phụ đều chết sạch rồi, đến nữ nhân bọn hắn yêu cũng chết, bây giờ bọn hắn có khác nào hai cái xác biết đi không?"
"Bà moẹ nó tên phim có phải là danh sách những người còn sống sót không vậy?"
"Sao ngươi không đổi tên bộ phim này thành Yến Hoàng Truyện luôn đi?"
"Hay gọi là Giang Ngọc Yến Truyền Kỳ cũng được đó!"
Khán giả lại nhớ tới câu nói "dù sao ta cũng không phải là ma quỷ" của Sở Cuồng.
Đúng rồi, ngươi đâu phải ma quỷ. Giời ạ ngươi là Diêm Vương đòi mạng!
Khoé miệng co quắp, khán giả đều không tài nào ngờ được Sở Cuồng sẽ chơi như vậy. Nhìn Giang Ngọc Yến liên tục giết người, giết tới trời long đất lở, toàn thân mọi người đều run rẩy nổi da gà.
Lúc này mọi người cũng đã xem tới phần kết.
Kết phim là Giang Ngọc Yến đại chiến với Tần Thiên Ca và Dương Tiểu Phàm.
Hai người không phải đối thủ của Giang Ngọc Yến, bị nàng đánh tới hộc máu, nhất là Dương Tiểu Phàm vẫn không ngừng ho ra máu khiến khán giả thương tiếc vô cùng.
Khi Giang Ngọc Yến mặc long bào sắp chưởng xuống đầu Tần Thiên Ca, động tác của nàng bỗng dừng lại. Nàng giữ chặt cổ Tần Thiên Ca hỏi một câu:
"Ngươi có yêu ta không?"
Tần Thiên Ca lạnh lùng đáp: "Lòng ta đã chết từ lâu rồi."
"Vậy thì để thi thể của ngươi ở bên cạnh ta đi."
Giang Ngọc Yến chuẩn bị ra đòn sát thủ thì giữa ngực đột nhiên bị một thanh chuỷ thủ đâm xuyên. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn lại...
Là Dương Tiểu Phàm.
Nàng đau đớn xoay người, liên tục đánh Dương Tiểu Phàm mấy chưởng, nước mắt rơi như mưa.
"Không phải ngươi đã từng nói ghét nhất là kẻ đánh lén sau lưng người khác sao?" Nàng nở nụ cười thê lương. "Không phải ngươi từng nói nhi nữ trên giang hồ nên đường đường chính chính giết chết đối thủ sao?"
Dương Tiểu Phàm im lặng ngã vào vũng máu.
Tần Thiên Ca cắn răng đốt lửa thiêu cháy cả hoàng cung, muốn cùng Giang Ngọc Yến đồng quy vu tận. Lửa bốc lên ngùn ngụt, nước mắt của Giang Ngọc Yến cũng bị hong khô.
Tần Thiên Ca gắt gao ôm chặt lấy nàng, không để nàng tránh thoát ngọn lửa này. Giang Ngọc Yến không ngờ được cái ôm mà nàng mong đợi cả đời lại xuất hiện trong tình huống như vậy.
Thật là châm chọc.
Cái ôm chặt đầy hận thù của hắn lại khiến nàng nhớ tới buổi đêm đầu tiên hai người gặp nhau. Khi đó hắn cũng ôm nàng như vậy, dùng khinh công bay dưới bầu trời đêm đầy sao, lướt qua từng mái ngói như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
"Đêm đó ánh trăng thật đẹp..."
Giang Ngọc Yến cười nói một câu, sau đó dùng lực đẩy Tần Thiên Ca ra khỏi biển lửa, mà bản thân nàng thì đứng yên tại chỗ để ngọn lửa nuốt chửng.
Tần Thiên Ca sững sờ nhưng rất nhanh đã mượn lực rời khỏi biển lửa.
Ba năm sau.
Tần Thiên Ca đứng luyện võ trước một căn nhà lá. Trên tay hắn là bản ma công tên Di Hoa Tiếp Mộc.
Hắn chợt nhớ tới lời sư phụ từng dạy:
"Người tu luyện bản ma công này sẽ bị ảnh hưởng đến tính cách. Dù bản tính có hiền lành đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị ác niệm chiếm đoạt tư tưởng, đánh mất bản thân."
Trong nhà, Dương Tiểu Phàm với mái đầu bạc trắng đang ngâm mình trong thùng nước thuốc, ánh mắt đờ đẫn đến chết lặng.
"Kết thúc."
Giang Ngọc Yến giết chết tất cả các nhân vật phụ trừ hai nam chính khiến mọi người hận chết nàng, nhưng đến cuối cùng nhìn Giang Ngọc Yến bị ngọn lửa nuốt chửng, rất nhiều khán giả đột nhiên nhận ra mình không hề vui vẻ như trong tưởng tượng.
Thậm chí còn cảm thấy chua xót.
Giang Ngọc Yến đương nhiên sai, nhưng nàng đi đến bước đường ngày hôm nay thật sự là vì một mình nàng sai thôi sao?
"Tự dưng thấy khó chịu quá."
"Dương Tiểu Phàm không chết nhưng đã biến thành người thực vật, lão tặc này đúng là việc ác bất tận, đã hứa hẹn sẽ không giết chết Dương Tiểu Phàm nhưng lại biến hắn thành người thực vật!!"
"Ta có phải bị điên rồi không? Ta thấy thương cho Yến Hoàng quá."
"Rõ ràng Yến Hoàng mang đến vô số tai hoạ, nhưng ta lại không cách nào hận nàng."
"Nàng thật sự rất đáng thương, trước đó đánh Dương Tiểu Phàm nàng cố ý nương tay nên khi bị Dương Tiểu Phàm đánh lén nàng mới phẫn nộ và tuyệt vọng như vậy. Nàng hoàn toàn không ngờ được Dương Tiểu Phàm sẽ vi phạm chính nguyên tắc của hắn để giết nàng. Nàng cũng có thể giết chết Tần Thiên Ca, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định chết một mình, để hắn sống sót."
"Thì ra tập cuối mới là ngược tâm nhất, người cuối cùng Giang Ngọc Yến giết lại là chính mình."
"Bị bạn tốt đâm sau lưng, bị nam nhân mình yêu nhất đồng quy vu tận, nàng đã thật sự tuyệt vọng với thế giới này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận