Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Đây chính là Ngư Vương Triều?
Đám người này thật là đáng sợ! T_T
Mà đám người Tôn Diệu Hoả chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng không hề bất ngờ trước sự tiến bộ của đối phương, như thể bọn họ đều đã dự liệu được điều này.
Chỉ có mình Nguỵ Hảo Vận là ngơ ngác hoài nghi nhân sinh.
"Không tệ." Lâm Uyên hài lòng gật đầu.
Ngoại trừ Nguỵ Hảo Vận đọc chưa tốt ra thì những ca sĩ khác đều làm tốt vô cùng. Nhất định bọn hắn đã học tập rất chăm chỉ, đặc biệt là Tôn Diệu Hoả và Trần Chí Vũ, không chỉ đọc tốt mà phát âm cũng chuẩn vô cùng.
Lâm Uyên đương nhiên là biết tiếng Anh. Khác với các ca sĩ khác cần phải khổ luyện, Lâm Uyên chỉ cần đổi thuốc học ngoại ngữ với Hệ thống là có thể nói lưu loát tiếng Anh rồi.
Tuy lần này Lâm Uyên không tự mình hát nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ có lúc hắn cần dùng đến.
Lâm Uyên cổ vũ mọi người: "Các vị hãy tiếp tục cố gắng nhé, sau này ta sẽ thử phát hành ca khúc tiếng Anh."
Lâm Uyên dùng phương thức nhắc nhở gần như công khai. Hắn rất có cảm tình với Ngư Vương Triều, trừ phi bọn hắn đều hát không được thì Lâm Uyên mới tìm người ngoài hợp tác.
Điều kiện tiên quyết là bọn hắn phải nói tiếng Anh cho tốt.
"Được!" Đám người lập tức đáp.
Nguỵ Hảo Vận đỏ mặt, hôm nay nàng đã nhận được một bài học lớn. Nàng rốt cuộc đã hiểu được vì sao người bên ngoài đều nói nội bộ Ngư Vương Triều tranh sủng rất nghiêm trọng.
Lúc trước Nguỵ Hảo Vận chỉ cho rằng đám cư dân mạng trêu đùa mà thôi, bây giờ nàng mới hiểu được rõ ràng:
Nếu Ngư phụ là hoàng đế thời cổ đại, chỉ cần thả đám người Ngư Vương Triều vào hậu cung thì đến các phi tần trứ danh trong cung đấu như Ô Lạt Na Lạp Thị hay Chân Hoàn, Nguỵ Anh Lạc cũng phải chào thua.
Ngư Vương Triều tốt đẹp đoàn kết... đều là giả hết! Nơi này rõ ràng là bãi chiến trường đầy máu tanh và tàn khốc!
Kiểm tra tiếng Anh xong, Lâm Uyên bảo mọi người giải tán, chỉ giữ lại một mình Tôn Diệu Hoả.
Lúc mọi người rời đi còn dùng ánh mắt hâm mộ và ghen ghét để giày xéo Tôn Diệu Hoả một lần.
Kể cả Nguỵ Hảo Vận.
Nàng đã bắt đầu thật sự dung nhập vào Ngư Vương Triều rồi.
"Quá gian trá!"
"Ngoài miệng nói bỏ học tiếng Anh, kết quả lại phát âm tốt hơn bất cứ ai!"
"Hắn vốn chính là cố ý lừa phỉnh chúng ta!"
"Người đơn thuần như ta lại đi tin chuyện hoang đường của hắn mới tức chứ!"
"Hắn là kẻ âm hiểm nhất luôn!"
"Suýt chút nữa đã quên, Tôn Diệu Hoả là nhà tư bản duy nhất trong đám chúng ta!"
Ra khỏi phòng làm việc, đám người Giang Quỳ bắt đầu mắng Tôn Diệu Hoả một trận. Nguỵ Hảo Vận lại kinh ngạc nhìn về phía đám người:
Lời này nên là ta nói mới đúng! Hành vi của các ngươi và Tôn Diệu Hoả có khác gì đâu? Còn dám tự xưng mình đơn thuần?
Mà ở trong phòng.
Tôn Diệu Hoả tươi cười nói: "Học đệ, có việc gì thế?"
"Ta có bài hát." Lâm Uyên nói thẳng vào vấn đề, đưa khúc phổ cho Tôn Diệu Hoả xem. "Diệu Hoả học trưởng làm quen với bài hát này trước đi, cuối tuần chúng ta sẽ bắt đầu ghi âm."
"Được!" Trong lòng Tôn Diệu Hoả vui như trăm hoa đua nở, cầm lấy khúc phổ bằng cả hai tay.
"Nụ Hôn Biệt Ly?"
"Ừm."
"Ta bảo đảm đến tối nay sẽ thuộc làu làu."
"Tốt."
"Phải rồi học đệ, ta có món này muốn tặng cho ngươi."
"Gì thế?" Lâm Uyên ngẩn ra.
"Chờ ta một lát." Tôn Diệu Hoả chạy ra ngoài, sau đó xách một cái túi vào.
"Không phải món gì đắt đỏ đâu, chỉ là một cái áo khoác lông. Trời lạnh rồi, ngươi phải mặc cho ấm kẻo bị cảm lạnh. Lần trước thi Ca Sĩ Giấu Mặt ngươi đã bị cảm một lần rồi."
"Cảm ơn." Trong lòng Lâm Uyên cảm thấy rất ấm áp.
Tôn Diệu Hoả cười khẽ một tiếng: "Không cần cảm ơn. Đây là áo lông cừu, là cừu đó!"
(Chú thích: trong tiếng Trung, cừu và dê đều phát âm là yáng. Tôn Diệu Hoả vẫn còn cay cú vụ Dương Chung Minh thắng Tiện Ngư lắm.)
. . .
Ngày hôm sau, Lâm Uyên mặc áo khoác lông cừu do Tôn Diệu Hoả tặng, quả nhiên rất ấm.
Đi tới phòng làm việc manga, người đại diện Kim Mộc cười nói: "Chúc mừng ông chủ, sáng nay ngành huyền huyễn bên hiệp hội văn nghệ đã công bố vị Chí cao thần thứ nhất của năm chính là ngài!"
"Thành công rồi?" Hai mắt Lâm Uyên sáng lên.
"Về phần cổ phần của Ngân Lam Thư Khố..." Kim Mộc nói, "Ta đang đàm phán với bọn hắn, có thể chúng ta sẽ giành được khoảng 5% cổ phần, sau này vẫn có thể tăng lên, nhưng tại thời điểm hiện tại thì 5% đã là cực hạn rồi."
"Đã rất tốt."
Lâm Uyên không phải kẻ ngây thơ, hắn biết 5% cổ phần Ngân Lam Thư Khố là con số khổng lồ cỡ nào. Bây giờ trong năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn, Ngân Lam Thư Khố được xếp vào những nhà xuất bản hàng đầu!
"Muốn đạt được cổ phần thì có hai cách: một là tặng..."
"Vậy chọn tặng đi!" Lâm Uyên đáp theo bản năng.
Kim Mộc cười khổ nói: "Ta còn chưa nói tới điều kiện mà. Cách thứ nhất là tặng, nhưng điều kiện là sau này toàn bộ tác phẩm của ông chủ đều chỉ có thể do Ngân Lam Thư Khố phát hành, hơn nữa Ngân Lam Thư Khố cũng muốn được tham gia vào việc xử lý bản quyền tác phẩm, bọn hắn muốn được chia 40%..."
"Nhiều như vậy?"
"Ta lại thấy con số này chấp nhận được. Ngân Lam Thư Khố có kinh nghiệm xử lý các vấn đề về bản quyền, dù là tài nguyên hay kinh nghiệm của bọn hắn cũng đều rất phong phú. Bọn hắn có thể khiến bản quyền tác phẩm trong tay chúng ta tạo ra giá trị càng lớn lao hơn. Ngoài ra bên đó cũng có hứa là nếu chúng ta đồng ý mức phân chia này thì chờ vài năm nữa, số cổ phần của ông chủ sẽ được tăng lên thành 10%. Con số cụ thể ta đã cho người làm thành báo cáo, ngài hãy xem thử."
Hiện tại dưới tay Kim Mộc có một đoàn đội trợ lý. Dù sao bây giờ việc của Lâm Uyên càng lúc càng nhiều, một mình Kim Mộc lo không xuể nữa, cho nên hắn thay Lâm Uyên xây dựng một đoàn đội, trong đó còn bao gồm cả đoàn luật sư.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận