Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Nhưng sự thật là... Lâm Uyên cũng biết ca từ của Lành Lạnh không quá xuất sắc, chỉ là giai điệu rất hay, thuộc thể loại âm nhạc thịnh hành, cũng chính vì thế nó sẽ gây ấn tượng lớn trên sân khấu này!
Quan trọng nhất là bài hát này là nam nữ song ca, rất thích hợp để hắn phát huy ưu thế.
Dương Chung Minh gật đầu nói: "Bài hát mới mang đến ưu thế rất rõ ràng cho ngươi. Hai giọng hát của ngươi cũng là thiên phú trời cho, vô cùng đặc sắc, chỉ là kỹ thuật hát không hoàn mỹ lắm. Càng đi vào vòng trong thì ngươi sẽ phải đối mặt với vấn đề này..."
"Vâng."
Lâm Uyên cảm thấy đánh giá của Dương Chung Minh rất đúng trọng điểm, kỹ thuật hát của hắn đúng là cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Phần đánh giá của giám khảo chính kết thúc, tiếp theo chính là khán giả và giám khảo chuyên nghiệp ra sân.
Nhưng ở sau cánh gà, vị ca sĩ thứ tư với hình tượng của một Ma Pháp Sư bắt đầu luống cuống.
Người thứ nhất, Người Máy, phát huy tốt!
Người thứ hai, Thiên Nga Trắng, phát huy trình độ của ca hậu!
Người thứ ba, Lan Lăng Vương, chấn động toàn trường!
Đợt sau mạnh hơn đợt trước... rồi giờ ta phải làm sao?
Ta "lành lạnh" mất thôi!
. . .
Tình hình ở hậu trường đương nhiên chả ai quan tâm, ngay cả màn trình diễn của hai người đầu tiên còn bị áp chế, còn ai để ý tới tâm tình vị ca sĩ thứ tư?
Trên sân khấu.
Người dẫn chương trình An Hoành cười nói: "Có thể thấy dàn giám khảo chuyên nghiệp của chúng ta sắp không chờ nổi nữa. Xin hỏi Đinh Minh lão sư định hỏi Lan Lăng Vương câu gì?"
Đinh Minh là gương mặt thân quen ở các chương trình truyền hình, gần như game show nào cũng có mặt hắn. Bởi vì hắn là người trong giới game show nên nói chuyện rất lớn mật.
Quả nhiên, câu hỏi đầu tiên của Đinh Minh đã tạo ra không ít tiếng cười: "Bình thường Lan Lăng Vương lão sư đi nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ?"
Lâm Uyên đáp: "Ta đi nhà vệ sinh riêng."
Dù là ở công ty hay ở nhà thì hắn đều có nhà vệ sinh riêng thật.
Đinh Minh bất đắc dĩ nói: "Xem ra chúng ta không hỏi được giới tính của Lan Lăng Vương lão sư rồi. Vậy cho ta hỏi, Lan Lăng Vương lão sư có bài xích vị trí hạng nhì không?"
Phốc!
Toàn trường cười như điên. Thân phận của Lan Lăng Vương cũng có chút đầu mối, bởi vì hắn vừa mới biểu diễn bài hát Lành Lạnh của Tiện Ngư, cho nên tất cả mọi người đều hoài nghi hắn là một trong những ca sĩ từng hợp tác với Tiện Ngư lúc trước.
Mà trong các ca sĩ làm việc với Tiện Ngư, chỉ có mình Trần Chí Vũ có liên quan đến "hạng nhì"!
"Không có." Lâm Uyên nói.
Tiếp theo mấy vị giám khảo chuyên nghiệp khác cũng hỏi mấy câu, có người còn đoán hắn là Tôn Diệu Hoả hoặc Giang Quỳ...
Nhưng Lan Lăng Vương không nói gì, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, thỉnh thoảng mở miệng cũng dùng hai chữ để kết thúc đề tài.
"Lan Lăng Vương lão sư hình như rất thích dùng một hoặc hai chữ để trả lời câu hỏi..."
"Không hẳn vậy." Lần này hắn dùng tới ba chữ lận nha.
Mọi người dở khóc dở cười. Lan Lăng Vương quả nhiên là kẻ thù của người thích trò chuyện, quá có cá tính rồi.
Lưu Án lại hỏi: "Tại sao ngươi lại lấy tên là Lan Lăng Vương? Có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Liên quan đến chuyện này, ta muốn chia sẻ với mọi người câu chuyện về Lan Lăng Vương..."
Lần này Lâm Uyên không tích chữ như vàng, hắn đứng trên sân khấu kể lại câu chuyện mà hắn từng kể cho trợ lý Cố Đông nghe.
Khán giả và các vị giám khảo đều nghe say mê. Nhưng đợi tới khi Lan Lăng Vương kể xong, Lưu Án phát hiện ra tin tức hữu dụng, lập tức cười đắc ý:
"Lan Lăng Vương lão sư, ngươi bại lộ rồi nha!"
"Cái gì?"
"Ngươi nói Lan Lăng Vương là một vị tướng quân chém giết địch trên chiến trường, đương nhiên đó phải là nam rồi! Cho nên tuy ngươi có thể hát được giọng nữ nhưng ngươi nhất định là nam ca sĩ!"
Lưu Án muốn ấn like cho mình vì sự cơ trí này.
Lâm Uyên hỏi ngược lại: "Tướng quân thì nhất định phải là đàn ông sao?"
"Đó là đương nhiên mà?"
"Hoa Mộc Lan đâu phải."
"Hoa Mộc Lan là ai cơ?" Lưu Án sững sờ, các khán giả cũng mờ mịt.
Mọi người đang nghe câu chuyện về Lan Lăng Vương, sao lại toát ra một Hoa Mộc Lan nào đó nữa rồi?
"Hoa Mộc Lan cũng là một vị tướng quân." Lâm Uyên nói, "Một vị nữ tướng vô cùng vĩ đại."
"Không thể nào!" Lưu Án cảm thấy Lan Lăng Vương đang bịa chuyện, khán giả cũng cho là như vậy, có một vị giám khảo vốn là minh tinh cười nói:
"Vậy thì mời Lan Lăng Vương lão sư kể cho chúng ta nghe câu chuyện về Hoa Mộc Lan đi."
Mọi người đều tin chắc Lan Lăng Vương đang nói hưu nói vượn, hắn sẽ không thể nào kịp thời bịa ra một câu chuyện để kể tại đây. Thậm chí ngay cả cái tên Hoa Mộc Lan mọi người cũng cho rằng hắn chém gió ra.
Để chúng ta nghe xem ngươi định bịa thế nào!
Nhưng Lâm Uyên lại thật sự bắt đầu kể chuyện:
"Hoa Mộc Lan sinh ra trong thời chiến, khi đó khói lửa chiến tranh bay tán loạn, quốc gia của nàng quy định mỗi nhà phải có một người đàn ông ra tiền tuyến đánh giặc, nếu không sẽ bị phạt trọng tội. Cha Hoa Mộc Lan đã lớn tuổi, thân thể lại yếu ớt hay bệnh nên không cách nào ra chiến trường, mà em trai nàng lại còn quá nhỏ. Cho nên Hoa Mộc Lan quyết định thay cha nhập ngũ, từ đó nàng sống trong doanh trại mười hai năm."
"Đối với rất nhiều nam nhân thì ra biên quan đánh giặc là chuyện cực kỳ gian khổ, mà Hoa Mộc Lan vừa phải giấu diếm thân phận nữ nhân vừa phải cùng các chiến hữu ra trận giết địch, sự gian khổ mà nàng phải trải qua lớn hơn kẻ khác rất nhiều..."
Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ!
Câu chuyện mà ai ai cũng thích đã lưu truyền trên địa cầu vô số năm, hôm nay rốt cuộc xuất hiện trên sân khấu Ca Sĩ Giấu Mặt ở Lam Tinh!
Các giám khảo đều sững sờ.
Lan Lăng Vương lại có thể kể ra câu chuyện y như thật, hơn nữa lại còn rất... cảm động.
Tốc độ kể chuyện của Lâm Uyên rất chậm, ngữ điệu mang theo sự kính nể đối với Hoa Mộc Lan.
Nữ nhân ra chiến trường là chuyện tàn khốc cỡ nào, các khán giả đều mở to mắt lắng nghe câu chuyện, không còn ai cợt nhả đùa giỡn, bởi vì cười là không tôn trọng Hoa Mộc Lan.
Dù nhân vật này chỉ xuất hiện trong lời kể của Lan Lăng Vương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận