Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 509: Bóng ma tâm lý

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Không cần đâu."
Lâm Uyên không làm phiền nàng, tự mình pha trà, mà nàng cũng giới thiệu bản thân một cách tự nhiên: "Ta tên là Lâm Lỵ. Ngươi có thể gọi ta là bác sĩ Lâm, đương nhiên gọi Lâm tỷ cũng không sao."
"Vâng."
Lâm Uyên gật đầu, uống một ngụm trà để bớt căng thẳng, sau đó mở miệng nói: "Ta tên Lâm Uyên, là một nhạc sĩ đã từng sáng tác vài ca khúc."
"Thật là trùng hợp." Lâm Lỵ cười nói: "Chúng ta là người một nhà nha. Ta có quen biết với giới văn nghệ, ngươi không phải là nhạc sĩ đầu tiên ta gặp. Có tiện cho ta nghe thử vài tác phẩm của ngươi không? Tác phẩm mà ngươi cho là có tính đại biểu nhất ấy."
Lâm Uyên thành thật nói: "Ta là Tiện Ngư."
Lâm Lỵ khựng lại mấy giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Vậy ta không cần nghe ở đây, bởi vì ta đã nghe hết toàn bộ tác phẩm của ngươi rồi. Ngươi đang gặp khúc mắc gì? Có thể nói ra hoặc là viết vào giấy cũng được."
Lâm Uyên cảm thấy hơi bất ngờ.
Hắn nhớ khi Kim Mộc biết mình là Tiện Ngư đã rất khiếp sợ, mà vị Lâm Lỵ trước mặt đây lại vô cùng bình tĩnh. Đương nhiên Lâm Uyên cũng không cảm thấy việc này có gì phải khiếp sợ.
"Không cần viết ra, ta có thể nói luôn bây giờ. Ta không hiểu vì sao khi mình nhìn vào gương lại cảm thấy sợ hãi."
"Cảm thấy sợ hãi?"
"Ta sợ ống kính."
"Kể cả tự quay sao?"
Lâm Uyên gật đầu. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tự quay mình, ít nhất là sau khi đến thế giới này, hắn chưa bao giờ selfie. "Nếu đối phương là người quen thì cảm giác đó sẽ giảm bớt, hoặc khi đeo mặt nạ lên sẽ không thành vấn đề."
"Vậy à..." Lâm Lỵ cười nói, "Có một loại bệnh tâm lý tên là chứng sợ hãi ống kính, không biết ngươi có từng nghe nói tới chưa? Những người gặp phải hội chứng này thường là người cực kỳ tự ti về ngoại hình của bản thân, rõ ràng ngươi không thuộc nhóm này. Ta còn chưa từng gặp vị khách nào đẹp trai như ngươi đâu, dù là trong giới giải trí ngươi cũng thuộc nhóm những người đẹp trai hạng nhất."
Lâm Uyên im lặng.
Lâm Lỵ tiếp tục nói: "Hẳn là ngươi đã nghe những lời khen này tới nhàm tai rồi, nhưng ý ta muốn nói là sẽ không có người cảm thấy tự ti về bản thân khi có ngoại hình quá đẹp trai, trừ phi ngươi đã từng làm phẫu thuật thẩm mỹ."
"Ta không có."
"Ta cũng nghĩ vậy." Lâm Lỵ bẻ gập một ngón tay xuống. "Lại loại trừ thêm một trường hợp nữa. Như vậy, ngươi có thấy phiền lòng khi người khác chú ý tới ngoại hình của ngươi không? Dù là người cùng giới hay khác giới..."
"Không có."
"Được rồi." Hàng chân mày của Lâm Lỵ hơi nhíu lại. "Nếu nguyên nhân này cũng không phải, vậy chúng ta cùng tưởng tượng phi thực tế một chút, có bao giờ trong một khoảnh khắc nào đó, ngươi cảm thấy mình không phải là chính mình?"
Lâm Uyên ngơ ngẩn.
Ta không phải là ta?
Tuy Lâm Uyên không trả lời nhưng phản ứng của hắn đã chứng tỏ có gì đó không ổn. Trong mắt Lâm Lỵ loé lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, sau đó nàng nhanh chóng nói:
"Đừng vội trả lời câu hỏi đó, nghe thử câu hỏi tiếp theo của ta đã. Ngươi có từng xuất hiện ảo tưởng rằng mình có một cuộc đời khác không?"
"Có." Lâm Uyên đáp.
Lâm Lỵ rót thêm trà cho Lâm Uyên. "Mỗi người trong chúng ta đều có những ảo tưởng của riêng mình. Nếu ta không làm bác sĩ tâm lý, ta nghĩ bây giờ mình đang trong lớp học và dạy dỗ bọn trẻ..."
"Hôm nay là Chủ Nhật." Lâm Uyên nghiêm túc nhắc nhở.
Lâm Lỵ nghẹn lại, sau đó bật cười: "Vấn đề của ngươi có hơi khó giải quyết nhưng không tính là nghiêm trọng. Hãy thử nghe kết luận của ta. Có lẽ ngươi có một nhân cách khác tồn tại, nhân cách này bị kích thích hay vì nguyên nhân gì đó mà biến mất, nhưng hậu quả của nó vẫn để lại trong nội tâm ngươi một lỗ hổng."
Lâm Uyên: ". . ."
Kiếp trước có tính là nhân cách khác không?
Hắn quyết định nói rõ ràng hơn một chút, vị bác sĩ này khiến hắn cảm thấy đáng tin cậy: "Ta từng có một đoạn quá khứ, nhưng lại quên mất nó, trạng thái này giống như bị mất trí nhớ..."
"Vậy ngươi có thật sự từng trải qua đoạn quá khứ đó không?"
"Xét về khoa học thì không."
"Ta là một người theo chủ nghĩa khoa học. Tuy trong mắt mọi người tâm lý học là điều rất thần bí nhưng nó sẽ không vượt ra khỏi phạm vi của khoa học. Giải thích hợp lý mà ta nghĩ tới chính là, ngươi quên mất một đoạn quá khứ mà trong đó ngươi cảm thấy mình rất khó coi, ta suy đoán ngươi từng ảo tưởng mình bị huỷ dung."
Đầu óc Lâm Uyên đột nhiên run lên, dường như có một mảnh vụn ký ức vừa loé qua. Biểu tình trên mặt hắn trở nên đau khổ, hắn gật đầu nói:
"Hình như ta từng có một giấc mơ, ta mơ thấy mình là một người rất được người khác yêu thích, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt ta bị huỷ hoại. Bọn họ nói sẽ vĩnh viễn không rời bỏ ta, nhưng từng người từng người lại rời đi, cho đến một ngày bên ta không còn ai cả."
"Là fan sao?"
"Chắc vậy."
"Tuy ta không hiểu vì sao ngươi lại mơ thấy giấc mơ này, có lẽ vì ngươi quá đẹp trai nên vật cực tất phản, nhưng ta có thể báo cho ngươi biết một tin vui: chính giấc mơ này đã khiến ngươi có bóng ma tâm lý. Đây là chuyện không phải cứ uống thuốc là giải quyết được, ngươi có từng gặp phải tình trạng không kiểm soát được bản thân không?"
"Quả thật chưa từng."
"Vậy thì thử đi." Lâm Lỵ đột nhiên nghiêng người ra sau, vung tay mở rèm cửa ra để ánh sáng ập vào cả căn phòng. "Thử bước ra khỏi bóng tối, nghênh đón nhân sinh mới của ngươi. Quá khứ trong giấc mộng đã quá xa xôi không thể chạm tới, vết thương của ngươi cần chính ngươi tự tay vá lại."
"Ta hiểu rồi."
Lâm Uyên đứng lên nói cảm ơn.
Vừa rời khỏi căn phòng, Lâm Uyên gọi Hệ thống ra: "Ta vẫn luôn cho rằng ngươi che giấu ký ức của ta, hoá ra sự thật là ta chủ động muốn quên đi. Ta vẫn không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng ta biết mình nên đối mặt với ống kính như thế nào rồi..."
Lâm Uyên đi xuống lầu. Tôn Diệu Hoả đang đợi ở chỗ cũ.

Bình Luận

0 Thảo luận