Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Sau khi châu lục mới gia nhập khối thống nhất, chỉ cần nghiên cứu về văn học Tần Tề Sở Yến thì tất nhiên sẽ nghe danh Sở Cuồng. Dưới tình huống này thì việc có người phát động văn đấu với Sở Cuồng chẳng có gì lạ.
"Không phải." Kim Mộc cười khổ nói, "Là tác giả viết truyện cổ tích dài của Yến châu, Bạch Kiệt."
Lại là người Yến châu?
Lâm Uyên ngẩn người. Cái tên Bạch Kiệt này... ừm, hình như nghe khá quen tai nha, hẳn là một tác giả lợi hại nào đó.
"Tại sao tác giả viết cổ tích ở Yến châu cứ nhìn ta chằm chằm mãi không thả thế?" Lâm Uyên hỏi, lần trước Trấn Cổ Tích lấy một địch chín mà bọn hắn còn chưa thôi?
Sau đó Lâm Uyên còn dùng bộ Shuke Và Beita để thắng A Hổ lão sư. Không ngờ đến bây giờ Yến châu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Không hổ là Yến châu, cái nôi của một đám người hung hãn.
"Giống như ngài hát ấy, làm lại từ đầu. Giới cổ tích Yến châu cũng muốn làm lại từ đầu!" Kim Mộc nói đùa.
Thấy Lâm Uyên không có phản ứng gì, nụ cười của Kim Mộc cũng sượng lại, bèn nói tiếp:
"Bạch Kiệt không giống như A Hổ. Ở Yến châu A Hổ chỉ là một tác giả viết truyện cổ tích dài xuất sắc nhưng không phải là số một, mà Bạch Kiệt thì từ sức ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ đều có thể được xưng là đệ nhất nhân trong giới cổ tích. Khi ngài dùng Shuke Và Beita đánh bại A Hổ, Bạch Kiệt đã muốn đấu với ngài, nhưng lúc đó tác phẩm của hắn còn chưa viết xong. Bây giờ xong rồi thì đương nhiên là hắn muốn báo thù cho giới cổ tích Yến châu nha."
Sở Cuồng đánh bọn hắn quá thảm, cho tới ngày hôm nay khi nhắc lại trận chiến kia, giới cổ tích Yến châu vẫn còn sợ hãi vô cùng.
Lúc đó có rất nhiều người hô hào muốn để người mạnh nhất trong giới là Bạch Kiệt ra văn đấu với Sở Cuồng, cứu lấy danh dự của Yến châu. Trong lòng bọn hắn, cũng chỉ có Bạch Kiệt mới có thể đánh bại được Sở Cuồng.
Nhưng lúc đó Bạch Kiệt còn chưa viết xong lên không lên tiếng. Bây giờ vừa xong hắn lại quay đầu khiêu chiến Sở Cuồng.
Kim Mộc nghiêm túc phân tích: "Vừa hay lúc này ngài vừa mới giành được danh hiệu Chí cao thần, hẳn là Bạch Kiệt muốn nhân cơ hội này để diệt uy phong của ngài."
Lâm Uyên nói: "Ta không đấu với người Yến châu nữa đâu."
Đám người Yến châu hung hãn vô cùng, nếu Lâm Uyên tiếp chiến thì dù có thắng thì sau này vẫn sẽ có người đòi văn đấu với hắn nữa cho xem.
Kim Mộc gật đầu: "Vậy ngài từ chối đi."
Từ chối văn đấu cũng chẳng phải việc gì mất mặt, không sợ ảnh hưởng đến hình tượng của Sở Cuồng.
Lúc ban đầu mọi người còn cảm thấy mới mẻ với văn đấu, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, tác giả của các châu khác cũng không chịu nổi, cho nên gần đây có rất nhiều tác giả từ chối văn đấu với Yến châu.
"Ừm."
Lâm Uyên đăng nhập vào tài khoản Sở Cuồng, quả nhiên thấy một tài khoản tên là Bạch Kiệt @ chính mình đòi văn đấu.
Lâm Uyên tuỳ tiện gõ mấy chữ trên bàn phím rồi ấn nút đăng status.
"Ngài trả lời rồi?"
"Ừm."
"Nhanh như vậy?" Kim Mộc đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Hắn lập tức mở Bộ Lạc lên, xem lời hồi đáp của Sở Cuồng, kết quả nhìn thấy Sở Cuồng trả lời đối phương bằng hai chữ:
"Không rảnh."
Kim Mộc: ". . ."
Ánh mắt Kim Mộc nhìn về phía Lâm Uyên với vẻ cổ quái. Hai chữ này... sao lại sặc mùi giễu cợt như vậy?
Mặc dù Kim Mộc biết Lâm Uyên tuyệt đối không cố ý, hai chữ "không rảnh" của hắn chính là có sao nói vậy, giống như ban đầu khi chín vị tác gia cổ tích đồng thời khiên chiến Sở Cuồng, hắn đột nhiên hỏi một câu:
"Còn có ai?"
Tuy mang ý vị giễu cợt nồng nặc nhưng Kim Mộc lại biết kỳ thực Sở Cuồng không hề có ý này. Có điều... người Yến châu lại không hiểu nha.
Bọn họ thấy hai chữ "không rảnh" chắc chắn sẽ tưởng tượng ra gương mặt khinh khỉnh của Sở Cuồng, như thể Sở Cuồng cố ý không để giới cổ tích Yến châu vào mắt!
Nói cho đúng là, ngoại trừ những người thân cận hiểu rõ tính cách Lâm Uyên ra, trong bất kỳ tình cảnh nào thì hai chữ này cũng sẽ khiến người khác nghĩ lung tung.
Kim Mộc đưa tay lên đỡ trán. Lần này e là giới cổ tích Yến châu sẽ càng thêm điên tiết rồi.
"Có vấn đề gì sao?" Lâm Uyên cảm thấy sắc mặt Kim Mộc không được ổn lắm.
Vừa rồi hắn cũng dùng lý do này để "uyển chuyển" trốn La Vi nha?
Kim Mộc bất đắc dĩ, nhưng trong lòng hắn bỗng dâng lên một chút cảm ngộ, bèn cười nói: "Không sao cả."
Quả thật là không sao cả!
Lần này lý do từ chối của Sở Cuồng còn phách lối hơn trước. Mà trước đó hình tượng của Sở Cuồng trong mắt mọi người vốn chính là kẻ ngang ngược phách lối, người trong giới đều nói Sở Cuồng người cũng như tên, rất "cuồng"!
Còn cuồng hơn cả đám người Yến châu!
Với hình tượng như thế này thì một câu "không rảnh" của Sở Cuồng hẳn cũng sẽ được mọi người chấp nhận.
Cho nên, đúng là không sao cả.
Sở Cuồng cuồng như vậy cũng chẳng phải lần đầu tiên! Thậm chí còn có người càng thêm sùng bái hắn. Chỉ cần có tài hoa thì dù người đó phách lối cỡ nào, mọi người cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Dù sao có rất nhiều người yêu thích loại cường giả vừa ngầu vừa lãnh khốc kiểu này nha!
Trên thực tế.
Phản ứng của đám cư dân mạng đều đúng với dự liệu của Kim Mộc.
"Ha ha ha ha, không rảnh đó có được không?"
"Tính sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục cực mạnh!"
"Đến ta còn cảm nhận được sự khinh thường của lão tặc!"
"Sở Cuồng: Đám người Yến châu các ngươi còn chưa thấy đủ phải không? Ngay cả A Hổ cũng bị ta treo lên đánh rồi, các ngươi còn muốn thế nào?"
"Sở Cuồng: Ta không có hứng thú văn đấu với kẻ đã từng bại dưới tay."
"Lão tặc nói chuyện đúng là cuồng ngạo vô cùng, hắn nhất định là người ngang ngược phách lối!"
"Người Yến châu im hơi lặng tiếng suốt cả năm, bây giờ lại ngoi lên phát động văn đấu với Sở Cuồng, nhất định đối phương đã chuẩn bị chu đáo, ai ngờ lão tặc lại phẩy tay đuổi người ta đi như vậy, thật là... sướng chết ta rồi ha ha ha!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận