Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Ta dự định sắp tới lại mở tiệm cơm Sở tỉnh. Bây giờ ba tỉnh Tần Tề Sở thống nhất, mọi người rất có hứng thú trao đổi văn hoá ẩm thực. Ta cũng chỉ là chạy theo thị trường thôi, sau này sẽ còn các tỉnh khác gia nhập khối thống nhất, các tiệm cơm theo khẩu vị riêng biệt nhất định sẽ thu hút khách hàng." Tôn Diệu Hoả vừa ăn vừa nói.
Lâm Uyên chỉ yên lặng nghe, tay không ngừng gắp thức ăn.
Đột nhiên bàn tay Lâm Uyên hơi rụt lại. Hắn đang ăn tôm hùm thì bị gai nhọn trên người nó đâm cho một cái, có một giọt máu sắp trào ra.
"Không sao chứ?"
Tôn Diệu Hoả căng thẳng đứng phắt dậy: "Học đệ có cần đến bệnh viện khám không?!"
Tiết Lương và Phong Thạc đều ngây dại.
Không phải bởi vì Lâm Uyên bị thương, mà là vì lời nói của Tôn Diệu Hoả. Bị thức ăn chích một cái là phải đi bệnh viện? Đến đó cho bác sĩ dán băng cá nhân hả?
E là bác sĩ sẽ kích động nói: "May mà các ngươi đưa bệnh nhân đến đây sớm, nếu không để muộn một chút là vết thương này sẽ khỏi hẳn mất."
Chỉ có Giang Quỳ là thấy rất bình thường.
Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà, đây là phong cách của Tôn Diệu Hoả nha.
Đương nhiên Lâm Uyên không có yếu ớt đến độ phải đến bệnh viện. Hắn thuận miệng đáp "Không cần" rồi mút đầu ngón tay, sau đó tiếp tục đối phó với con tôm hùm cỡ đại đỏ ươm bắt mắt này.
"Không sao là tốt rồi..."
Tôn Diệu Hoả thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: "Học đệ quả nhiên là anh hùng hảo hán!"
Anh hùng... hảo hán?!
Lần này không chỉ có Tiết Lương và Phong Thạc trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả Giang Quỳ cũng phải bội phục rồi.
Chậc...
Ngón tay đổ một giọt máu thì là hảo hán? Ta thấy ngươi mới là hảo hán liếm cẩu nha!
. . .
Chưa tới một tuần sau, Lâm Uyên đã hoàn thành tác phẩm Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông. Nhưng thấy Lãnh Quang vẫn chưa lên tiếng nên hắn không vội gửi bản thảo cho bên nhà xuất bản làm gì.
Địch không động, ta cũng không động.
Vậy giờ làm gì đây?
Gần đây Lâm Uyên hơi nhàn rỗi, hắn muốn tìm việc cho mình, sau đó lại nghĩ tới việc quay một bộ phim mới.
Không phải Cuộc Đời Của Pi nha, bộ phim này cần rất nhiều thời gian, sang năm mới quay được. Cho nên Lâm Uyên quyết định sẽ quay một bộ phim khác trong thời gian chờ đợi.
"Hệ thống, ta muốn chế tác riêng một bộ phim hệ chữa lành."
Phim chữa lành đều rất ấm áp, việc quay phim cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Hệ thống: "Đang chế tác riêng ---- xin hỏi ký chủ có xác nhận chế tác bộ phim điện ảnh Hachiko không?"
Lâm Uyên không khỏi sửng sốt: "Ngươi gọi đó là phim chữa lành hả?!"
Tưởng trí nhớ ta không tốt nên bắt nạt sao? Dù trí nhớ của ta có kém đi nữa thì ta cũng biết là bộ phim này lấy đi rất nhiều nước mắt nha!
Hệ thống giải thích: "Hệ thống chế tác riêng phim buồn theo yêu cầu của ký chủ."
Lâm Uyên: "? ? ?"
Hệ thống, ngươi tưởng là mình rất hài hước đó hả?
Lâm Uyên liếc mắt, vừa định yêu cầu Hệ thống đổi một bộ phim khác thì Hệ thống đột nhiên nhắc nhở:
"Kiểm tra thấy nhiệm vụ thu học trò của ký chủ đã bị trễ deadline, nhưng cân nhắc tới việc tiến triển của nhiệm vụ đang rất tốt, đồng thời đây là lần đầu tiên bị trễ deadline nên Hệ thống không thu lại thẻ nhân vật Dương Chung Minh, lại cho ký chủ một cơ hội để đền bù việc này, cơ hội đó chính là quay bộ phim Hachiko."
Lâm Uyên lại sửng sốt.
Xem ra nhiệm vụ thu học trò vẫn bị quá thời hạn rồi. Vốn tưởng có thể lừa gạt cho qua vụ này, không ngờ Hệ thống lại cố ý chơi mình một vố, dùng việc quay phim Hachiko để làm cái giá trao đổi.
Thẻ nhân vật Dương Chung Minh rất quan trọng, Lâm Uyên không nỡ từ bỏ.
Nếu đã vậy rồi thì thử một chút cũng được.
Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy cái Hệ thống quỷ này đúng là rất thú vị. Bộ phim đầu tiên của hắn là thể loại hài vô ly đầu Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, có thể khiến người ta bật cười sảng khoái.
Bây giờ Hệ thống lại dụ Lâm Uyên làm Hachiko, mục đích rất rõ ràng: là muốn người xem oà khóc tại chỗ!
Có thể làm cho ngươi cười, cũng có thể khiến cho ngươi khóc...
Năng lực của biên kịch được thể hiện ở chỗ này, chỉ là cái Hệ thống hố hàng rõ ràng là cố ý chơi ác ta.
Đúng vậy, nếu nói có bộ phim điện ảnh nào khiến cho người xem đều phải oà khóc thì Hachiko tuyệt đối đứng trong top 10 bảng xếp hạng!
Dù là người chưa từng xem bộ phim này cũng biết nó rất kích thích tuyến lệ nha.
"Chế tác đi." Lâm Uyên quyết định không trả giá nữa.
Âm thanh của Hệ thống vẫn chững chạc đường hoàng như trước: "Kịch bản Hachiko đã chế tác xong."
Bộ phim này có hai phiên bản.
Đây là một câu chuyện có thật xảy ra ở Nhật Bản, nên điện ảnh Nhật đã chuyển thể nó thành phim, được đánh giá khá tốt.
Mà phiên bản làm lại của Mỹ sau này cũng được đánh giá tốt không kém.
Kịch bản mà Lâm Uyên chế tác riêng thiên về phiên bản của Mỹ hơn, bởi vì nó nhân tính hoá hơn bản của Nhật nhiều.
Chẳng hạn như trong phiên bản của Mỹ, người và chó gặp nhau vì duyên phận chứ không phải chú chó được chủ nhận nuôi ngay từ đầu.
Lại hoặc là phiên bản của Nhật thường nhấn mạnh Hachiko là một chú chó shiba thuần chủng, mà bản của Mỹ thì không hề nhắc đến việc này, chủ nhân yêu quý Hachiko không vì xuất thân của nó.
Giữa hai phiên bản còn có một số chênh lệch nhỏ, nếu phải hình dung thì phiên bản của Nhật thực tế hơn, còn phiên bản của Mỹ có vẻ cổ tích hơn.
Khán giả thích cổ tích, cho dù bản cổ tích này nhất định sẽ có kết cục đau thương.
Sau khi đọc lại một lượt kịch bản Hachiko, Lâm Uyên chảy đầy nước mắt nước mũi. Hắn rất dễ bị cảm động, dù là xem video ngắn có vài phút cũng sẽ rơi nước mắt.
Đương nhiên nếu đoạn video kia không đủ chân thật và cảm động thì sẽ không có tác dụng gì.
Lâm Uyên rất kén chọn âm nhạc, nhưng lại không có sức đề kháng với các bộ phim tình cảm.
"Khịt ----" Lau nước mắt nước mũi, Lâm Uyên bắt đầu viết kịch bản.
Bình thường công việc này rất nhàn hạ, hắn chỉ cần sao chép lại bài tập Hệ thống giao là được, nhưng hôm nay Lâm Uyên lại bị hành hạ, bởi vì vừa viết mắt hắn vừa cay xè, hốc mũi nóng lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận