Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 464: Hậu cung của Tiện Ngư

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Lâm Huyên ngồi bên cạnh nói dông nói dài: "Tóc ngươi dài quá, không cắt không được nha."
Lâm Uyên nhỏ giọng than vãn: "Sao chị không đi gieo vạ cho Dao Dao á?"
Lâm Huyên thông thạo đáp: "Con bé còn là sinh viên, trang điểm quá xinh đẹp không có lợi, đợi nó tốt nghiệp rồi chị tút luôn một lần."
Lâm Uyên: ". . ."
Đây là thói quen từ khi còn bé của hắn, tóc không quá dài thì sẽ không đi cắt để tiết kiệm tiền.
Sau đó vì để tiết kiệm tiền hơn nữa, mẹ mua cho chị gái một cây kéo cắt tóc. Bắt đầu từ khi đó tóc của Lâm Uyên đều do chị cắt. Từ ban đầu Lâm Uyên chỉ có thể đội nón ra đường, về sau thì miễn cưỡng có thể để đầu trần.
Sự thật đã chứng minh kỹ thuật cắt tóc của chị gái tăng lên không ít.
Khi đi ra khỏi tiệm cắt tóc, Lâm Uyên đã bị giày vò đến mơ mơ màng màng. Hắn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tần suất người qua đường quay đầu nhìn mình tăng lên rõ rệt, thậm chí một bà chị nọ còn liếm liếm môi nhìn hắn.
Bình thường Lâm Uyên không để ý tới việc này, vì hắn đã quen với việc bị người khác ngoái nhìn. Chỉ là tần suất ngoái nhìn hôm nay cao hơn hẳn, cao đến mức người từ nhỏ đến lớn đều bị nhìn chằm chằm như Lâm Uyên cũng thấy không được tự nhiên.
Có mấy vị khách nam trong tiệm cắt tóc kích động chỉ tay về phía Lâm Uyên: "Ta cũng muốn cắt kiểu đó!"
Sau đó thợ cắt tóc bất đắc dĩ nhắc nhở một cách uyển chuyển: "Tiên sinh, thực ra khuôn mặt của ngài thích hợp với kiểu tóc bây giờ hơn..."
Vị khách kia bất mãn: "Ngươi đang dạy ta làm việc à?"
Thợ cắt tóc đã sắp khóc rồi: "Xin lỗi, năng lực của ta có hạn."
Mặt ngươi như vậy làm sao cắt kiểu tóc giống người ta được!
= Lời tác giả =
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tang lễ ông ngoại của ta, ta muốn nói vài lời về ông.
Ông ngoại ta từng làm một chuyện khiến ta vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Không nhớ rõ đó là năm ta bao nhiêu tuổi, ngày nọ cha ta làm mất 300 đồng, hắn tìm khắp cả nhà, vừa ảo não vừa gấp gáp.
Sau khi ông ngoại biết được, ta thấy ông lén mở một quyển sách bên đầu giường ra, rút ba tờ 100 đồng rồi bảo ta gọi cha tới.
Ông nói với cha rằng: Tiền không có mất, là ông nhặt được.
Cha ta tin là thật, cầm tiền rời đi.
Nhưng ta biết đó là tiền của ông ngoại. Chuyện này khiến ta rất xúc động, cho đến ngày hôm nay vẫn không thể quên được.
Còn nhớ mẹ ta từng kể, năm đó cậu hai muốn cưới mợ hai nhưng cả nhà đều không đồng ý. Cậu hai ta là sinh viên đại học danh tiếng, tiền đồ rộng rãi, mà mợ hai ta lại không có trình độ học vấn, còn sống ở nông thôn, kết quả ông ngoại ta một mình đánh lui tất cả mọi người, để hai người bọn họ được kết hôn.
Ông ngoại là người rất sáng suốt. Ông cho rằng chỉ cần con cái thích thì người lớn không nên can thiệp.
Sau đó ông ngoại ta bị bệnh nặng, được đưa về Tô châu ở nhà cậu hai.
Mợ hai ta hết lòng chăm sóc ông ngoại, coi ông như cha ruột mình, tất cả mọi người đều khen mợ hai là con dâu tốt.
Ta vẫn luôn nghĩ, có lẽ cho tới bây giờ mợ hai vẫn chưa quên người duy nhất đã ủng hộ mình năm đó.
Ta nói những lời này không phải buồn xuân thương thu gì, chỉ là muốn nói với mọi người, ông ngoại ta là người rất tốt.
Giằng co mấy ngày, tang sự rốt cuộc cũng kết thúc. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới ta trong khoảng thời gian này.
Phần nội dung cốt truyện tiếp theo là đại cao trào, ta sẽ cố gắng hết sức để mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện.
. . .
Cải tạo Lâm Uyên từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lần, Lâm Huyên mới hài lòng tha cho hắn, còn cố ý chở hắn đến tận cửa công ty giải trí Tinh Mang:
"Bây giờ mới không phụ lòng gương mặt của ngươi. Được rồi, đi làm đi."
Lâm Uyên xuống xe, Lâm Huyên còn nhìn theo đánh giá hắn một lượt rồi gật đầu thoả mãn.
". . ."
Lâm Uyên chạy trối chết vào công ty.
Mấy cô lễ tân đứng trong đại sảnh vừa thấy Lâm Uyên đi vào đột nhiên hoảng hốt che miệng, trong mắt toàn là ngôi sao lấp lánh.
Chờ đến khi Lâm Uyên quẹt thẻ nhân viên rồi đi thang máy lên lầu, mấy cô lễ tân mới từ từ tỉnh táo lại:
"Anh đẹp trai vừa rồi là Lâm đại biểu hả?"
"Hình như vậy..."
"Sao ta cảm thấy Lâm đại biểu đột nhiên đẹp trai hơn rồi?"
"Ta cũng thấy vậy, hắn giống như ánh mặt trời rạng rỡ..."
"Hình như thay đổi cách ăn mặc và mới làm tóc thì phải?"
"Trời ơi, sao có thể mlem mlem như vậy chứ?!"
"Ta chết mất thôi!"
"Không được rồi, phải thông báo cho mọi người trong nhóm biết!"
Một cô nương lén lút lấy điện thoại ra, mở nhóm chat có tên là "hậu cung của Tiện Ngư trong Tinh Mang".
Đây là nhóm chat nội bộ công ty, toàn bộ thành viên đều là nữ. Thân phận đều có đủ, từ bé thu ngân lễ tân đến cao tầng công ty, tổng cộng gần hai trăm người.
Cô lễ tân chat vào nhóm:
Lễ tân Triệu Nghiên: "Lâm đại biểu đến công ty rồi, hôm nay hắn ăn mặc rất thời trang, trông đẹp trai muốn xỉu dọc xỉu ngang xỉu ba trăm sáu mươi độ!"
Toàn bộ nhóm chat lập tức thức tỉnh.
Nhân sự Tiểu Lưu: "Lâm đại biểu của chúng ta còn cần phải ăn mặc thời trang?"
Bộ tài nguyên Trương Hân: "Trời moá, ta vừa tình cờ gặp được Tiện Ngư lão sư trong thang máy, hắn chưng diện lên đẹp trai đến chết người, muốn mạng của ta hay sao? Ta dâng luôn mạng của ta cho hắn nè!"
Bộ điện ảnh Tiểu Cầm: "Ngươi thật sự vô tình gặp được Lâm đại biểu? Từ sáng tới giờ ta thấy ngươi lượn qua lượn lại ở cửa thang máy gần mười lần rồi đó."
Bộ tuyên truyền Vương Tiểu Ái: "Không, ta không cách nào tưởng tượng được ông xã ta còn có thể đẹp trai hơn..."
Lễ tân Lý Quyên: "Tiếc quá hôm nay ta không trực ban, tiện nghi cho đám Triệu Nghiên rồi. Không được nhìn thấy Lâm đại biểu, ăn sáng cũng chẳng thấy ngon miệng huhu."
Soạt soạt soạt.
Tin tức trong nhóm chat điên cuồng nhảy lên. Mã Linh Linh làm ở bộ soạn nhạc tầng chín đột nhiên gửi tin tức:
"Đại biểu tới, trời mẹ ơi, đẹp trai mù mắt ta! Toàn bộ tầng chín đều trợn tròn mắt, có người suýt chút nữa đã không nhận ra Lâm đại biểu. Lâm đại biểu không chưng diện là idol dưới nhân gian, mà khi chưng diện lên lập tức biến thành thiên thần hạ phàm!"

Bình Luận

0 Thảo luận