Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Mà thám tử đại tài Hercule Poirot sau khi tập hợp mọi người lại một chỗ đã nói ra hai loại phương án.
Độc giả xem series trinh thám của Hercule Poirot đều biết ông có sở thích đợi đến phút cuối sẽ nói ra mấy loại khả năng có thể xảy ra, nhưng ngoại trừ khả năng cuối cùng chính là sự thật, những khả năng trước đó đều là những ý tưởng rất thông thường.
Lần này cũng giống vậy.
Khả năng thứ nhất mà Hercule Poirot đưa ra là:
Hung thủ là kẻ từ bên ngoài đến, nửa đường lên xe lửa, sau khi giết người xong thì bỏ chạy. Hắn là người làm ăn trên thương trường với nạn nhân. Khả năng này được xây dựng dựa trên lời khai của tất cả mọi người.
Lời khai của cả mười hai người đều cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho nhau. Gần như không ai đoán ra tất cả bọn họ đều là hung thủ!
Nhưng khả năng này có rất nhiều điểm sơ hở nên bị bác sĩ pháp y phản bác.
Sau đó Hercule Poirot đưa ra khả năng thứ hai, một khả năng không thể tưởng tượng nổi:
Mười hai người trên tàu đều là hung thủ, mỗi người đâm một đao để giết gã tội phạm bắt cóc, sau đó bịa ra chứng cứ ngoại phạm cho nhau khiến vụ án này trở thành câu hỏi hóc búa không thể giải ra.
Tuy rất khó có thể tưởng tượng, nhưng cả mười hai người đều thừa nhận. Bọn họ đau đớn nhớ lại chuyện bi thảm năm đó.
Cả nhà ân nhân chết vô cùng thê thảm, các thân bằng hảo hữu đều sống trong khổ sở, luật pháp cũng không đứng về phía bọn họ, thế nên bọn họ lựa chọn dùng bạo lực để xử lý bạo lực.
Nói đến đây, Hercule Poirot hỏi ông chủ đoàn xe lửa chấp nhận khả năng nào.
Ông ta lựa chọn khả năng thứ nhất.
Vị bác sĩ pháp y cũng phụ hoạ nói rằng ông ta biết kiến thức y học.
Bởi vì chỉ có khả năng thứ nhất mới có thể giúp mười hai hung thủ thoát tội mà không bị hoài nghi. Nhưng vì chi tiết có chỗ không khớp nên bác sĩ pháp y mới ám chỉ là sẽ giúp đỡ bọn họ làm một ít tiểu xảo về y học để hợp thức hoá các bằng chứng.
Từ đầu tới cuối Hercule Poirot đều không nói khả năng nào mới là chính xác. Ông ta chỉ nói mình có hai khả năng, để bọn họ tự lựa chọn cái nào đúng.
Ông chủ đoàn xe lửa và bác sĩ cũng nhất trí sẽ giúp đỡ bọn họ che giấu những chứng cứ bất lợi, mà chính Hercule Poirot cũng nghĩ như vậy. Nếu không với tính cách của ông thì đã không cho hung thủ cơ hội lựa chọn.
Ông quyết định thối lui ra khỏi vụ án mưu sát này.
Cái kết là kết mở, không nói rõ kết cục của mười hai hung thủ này. Nhưng trong một quyển trinh thám khác của Agatha Christie tên là Hẹn Với Thần Chết đã từng nhắc đến vấn đề này.
Rõ ràng Hercule Poirot đã không tố giác mười hai người bọn họ.
Tình tiết cụ thể như sau:
Vợ của một kẻ bị tình nghi (bản thân nàng cũng là một trong những người bị tình nghi) nói với Hercule Poirot:
"Ta biết ngươi đã từng tha cho các hung thủ trong vụ án trên chuyến tàu tốc hành phương Đông, để bọn họ xử lý tên ác nhân tội ác tày trời kia. Vì sao lần này ngươi không làm như vậy?"
Hercule Poirot hỏi: "Làm sao ngươi biết đến vụ án đó? Lần này không được, hai vụ án này không giống nhau."
Hercule Poirot thật sự đã tha cho các hung thủ.
Về phần Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông đã khai sáng ra kiểu trinh thám hợp tác giết người, tuy sức ảnh hưởng không lớn bằng tự quỷ nhưng đây cũng là một vụ án vô cùng kinh điển.
Sau khi tiểu thuyết này phát hành, quả thật có không ít tác giả trinh thám bắt đầu áp dụng phương pháp này. Agatha Christie là người đã dẫn lối cho cả một nền văn học trinh thám.
Nếu thường xuyên đọc đủ loại tiểu thuyết trinh thám thì khi xem tác phẩm của Agatha Christie sẽ không bị chấn động quá mạnh, nhưng nếu đó là lần đầu tiên thì cảm xúc rung động sẽ khắc sâu trong lòng độc giả!
Nhất là lối viết tự quỷ và kiểu mẫu giết người trong các sơn trang bị cô lập với thế giới bên ngoài vì bão tuyết!
Bây giờ tự quỷ đã ra mặt, chiêu cuối bão tuyết sơn trang còn đang được Lâm Uyên cất giữ.
Tóm lại lúc này Lâm Uyên đã điều chỉnh xong nhân vật và bối cảnh cho quyển Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông.
Sau đó là chính thức viết.
Thật ra việc viết lại dễ dàng hơn soạn lại nhiều, dựa theo tốc độ của Lâm Uyên thì khoảng vài ngày sau là có thể hoàn thành quyển tiểu thuyết này rồi.
Nhưng Lâm Uyên không vội vã phát hành.
Trong rất nhiều bộ phim tỷ thí đều có một định luật, đó là ai đi trước thì sẽ thất bại!
Nếu Lãnh Quang là người đòi văn đấu, vậy đương nhiên phải đợi Lãnh Quang tung chiêu trước thì Lâm Uyên mới ném Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông ra.
Đây gọi là chiến thuật phản kích.
Bởi vì không hề nóng nảy gấp gáp nên tiết tấu sinh hoạt của Lâm Uyên vẫn không thay đổi. Hắn vẫn dành thời gian để đi ăn một bữa với Tôn Diệu Hoả.
Địa điểm ăn uống chính là tiệm cơm Tôn Diệu Hoả mới mở.
Hoá ra vì tiệm lẩu càng lúc càng ăn nên làm ra nên Tôn Diệu Hoả lại bắt đầu ra tay với các loại hình ăn uống khác rồi.
Chẳng hạn như hôm nay, Tôn Diệu Hoả mời Lâm Uyên đến tiệm cơm nấu theo kiểu Tề tỉnh mà hắn mới mở.
Trước đây Lâm Uyên từng sống ở Tề tỉnh một thời gian nên không xa lạ gì với thức ăn Tề tỉnh. Từ khi trở về Tần tỉnh hắn chưa được ăn lại mùi vị này nên vẫn thấy hoài niệm.
Hôm nay ở tiệm cơm của Tôn Diệu Hoả, Lâm Uyên được ăn lại mùi vị thơm ngon này nên rất vui vẻ.
Mà hình như học trưởng Tôn Diệu Hoả càng ngày càng có nhiều tiệm cơm thì phải?
Đi cùng Lâm Uyên còn có đám người Giang Quỳ, Tiết Lương và Phong Thạc. Cho nên bữa cơm này thực chất là Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả mời ba thầy trò ăn cơm, chỉ là Tôn Diệu Hoả có sẵn mấy tiệm cơm nên chọn một quán đến ăn mà thôi.
Mục đích của hai người đương nhiên là để cảm tạ Lâm Uyên cùng hai vị đồ đệ đã giúp bọn họ viết ca khúc.
Năm người ngồi ăn rất náo nhiệt. Tuổi tác cả bọn đều không lớn nên không khách sáo ngại ngùng gì, rất nhanh đã hoà nhập vào bầu không khí, trò chuyện rất khí thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận