Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 874: Thần hao lông dê

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Cuộc chiến này còn kích thích hơn cả Cuộc Chiến Chư Thần hàng năm, mà số lượng phiếu bầu của bài hát nào cũng là một con số cực kỳ khoa trương!
Tất cả mọi người đều tàn sát bảng đến điên rồi.
Thời gian còn rất dư dả, các châu đều không thể lười biếng, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
"Giết giết giết, các anh em Tề châu xông lên, đứng hạng hai mới có thịt ăn!"
"Chơi bọn hắn! Tần châu chúng ta phát hành trước, không thể thua được!"
"Sở châu nhất định phải lấy được hạng nhì, chẳng lẽ chúng ta cam lòng gặm xương!"
"Hàn châu đã thua nhiều lần như vậy, chẳng lẽ bây giờ đến mùa giải âm nhạc cũng không đấu lại người ta sao? Tuyệt đối không thể chỉ liếm nồi!"
"Gràooo gừ gừ gừ!"
Tiếng sói tru chỉ có thể là đám người Yến châu nóng nảy.
Mùa giải bảng mưa gió vần vũ, có châu vì muốn được lên hạng mà bắt đầu liên thủ với nhau, tình hình càng lúc càng khó lường.
Mà trong đó, người được lợi nhất chính là Tiện Ngư. Bởi vì toàn bộ sáu ca khúc đứng đầu bảng xếp hạng đều là do hắn viết! Tiện Ngư bây giờ đứng ở thế bất bại, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh!
Một mình hắn hao sạch lông dê của Lam Vận Hội không thừa một miếng nào, mà mọi người lại không có biện pháp nào tranh đoạt. Ai đoạt được đây? Tiện Ngư bây giờ chính là đại biểu cho Lam Vận Hội!
Lúc này, người kinh hoàng nhất không phải đám cư dân mạng năm châu, bọn hắn còn đang bận rộn đi đánh bảng.
Người chân chính trợn mắt há hốc mồm là giới âm nhạc!
Giới âm nhạc năm châu thậm chí còn chưa kịp phản ứng cái gì, toàn bộ đều bị sáu bài hát liên tục xuất hiện trong hai ngày qua làm cho choáng váng!
Chỉ có hai ngày, Tiện Ngư dùng sức một người tạo ra trận chiến loạn trên bảng âm nhạc, có thể nói là một tay lật trời.
Mẹ nó đây mà là cá cái gì! Hắn là ngư ông thì có! Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!
Người khắp năm châu đều bị hắn câu sạch. Hoá ra Lam Vận Hội còn có thể chơi như vậy?
"Tiện Ngư đã sáng tạo ra phương thức mới để hao lông dê Lam Vận Hội!"
"Lúc trước sao ta lại không nghĩ ra chiêu này, đã viết ca khúc chủ đề còn có thể viết ca khúc cổ động tinh thần! Đây rõ ràng là lợi dụng thế lực của các châu để đánh bảng!"
"Sau này các kỳ Lam Vận Hội tiếp theo hẳn là các châu sẽ thu thập bài hát cổ động từ sớm. Tiện Ngư là người đầu tiên sáng tạo ra chiêu này nên chỉ mình hắn được ăn đồ ngon, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa."
"Hắn nhất định đã chuẩn bị sẵn bài hát!"
"Đó là đương nhiên, ngươi thấy ai viết được nhiều bài hát như vậy trong vài giờ đồng hồ không? Nhưng muốn chuẩn bị sẵn cũng phải có bản lĩnh, bởi vì tất cả bài hát của hắn đều là tinh phẩm chất lượng cao!"
"Giời ạ, ta nguyện xưng Tiện Ngư là thần hao lông dê!"
"Lần Lam Vận Hội sau ta nhất định phải hao một xíu lông dê mới được, đường đường là khúc phụ cơ mà!"
"Tiện Ngư có thật nhiều ca khúc cổ vũ tinh thần nha, giống như cái máy chuyên viết loại nhạc này ấy."
"Trước đó ai cũng tưởng hắn dừng bước ở tháng 7 này, ai mà ngờ được tháng 7 chỉ một mình hắn chiếm lĩnh thiên hạ!"
Một đám người ảo não, vừa hâm mộ vừa ghen tị!
Lúc trước giới ca nhạc đều không nghĩ tới ca khúc cổ động, ai nấy đều nhìn chằm chằm khối thịt trong miệng Hoàng Đông Chính.
Nhưng đây là Lam Vận Hội nha, là bữa tiệc lớn nhất hành tinh! Tầm nhìn của bọn hắn sao có thể hạn hẹp như vậy?
Bây giờ có Tiện Ngư mở đầu, sau này mọi người đã có hướng đi đúng đắn. Chuyến này Tiện Ngư đúng là ăn đến no nê phủ phê! Về sau sẽ không còn ai làm được đến mức này nữa, bởi vì mọi người JHmKhvqfỶ đã có chuẩn bị sẵn.
Nói trắng ra là, mọi người khiếp sợ không phải vì những ca khúc xuất sắc của Tiện Ngư mà là vì khả năng nhìn xa của hắn! Ai ai cũng biết Tiện Ngư là thiên tài, nhưng thiên tài còn nhìn xa trông rộng thì ai mà chơi lại.
. . .
Trong một nhà hàng ở Bội Kinh.
Lâm Uyên vươn vai vỗ bụng, thật sự có cảm giác ăn no quá mức,
Ngồi cùng hắn là đám người Ngư Vương Triều đã thu hoạch được rất nhiều danh tiếng sau khi ghi âm sáu ca khúc. Tra cứu thông tin đánh giá của hiệp hội văn nghệ, đám người rối rít hoan hô.
"Số liệu của ta tăng lên rồi!"
"Mấy bài hát đó đều do tất cả chúng ta cùng hát nên người nào cũng thu được lợi ích!"
"Quá tuyệt!"
"Ta lại tiến thêm một bước để trở thành ca vương!"
"Số liệu của ta đã sắp đạt tới ca hậu, nếu có thể phát hành một ca khúc có chất lượng tốt nữa hẳn là sẽ đủ."
Câu nói cuối cùng là của Giang Quỳ.
Nàng vừa nói xong, vẻ hưng phấn của đám người Tôn Diệu Hoả hơi cứng lại, trong lúc nhất thời đều mất hết hứng thú.
"Còn thiếu một bài?" Lâm Uyên nhìn về phía Giang Quỳ.
Trong lòng mọi người không khỏi chua xót, ai cũng biết Tiện Ngư hỏi câu này có ý nghĩa như thế nào.
Quả nhiên Lâm Uyên nghiêm túc nói tiếp: "Vậy ngươi học Sở ngữ cho tốt đi, sắp tới hẳn là ta sẽ phát hành một ca khúc Sở ngữ, đến lúc đó ngươi hát cho trơn tru một chút."
"Vâng!" Giang Quỳ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nàng đắc ý liếc nhìn mọi người, biểu tình kia như đang nói:
Ngại quá, ta đi trước các ngươi một bước!
Đúng vậy, Giang Quỳ chính là cố ý nói ra câu đó, quả nhiên thành công khiến Lâm Uyên chú ý. Bây giờ đám người Ngư Vương Triều cung đấu rất ghê gớm, thời thời khắc khắc đều tranh sủng mong được Tiện Ngư chú ý.
Tuy cảm tình của mọi người rất tốt nhưng Ngư phụ chỉ có một, đương nhiên là phải tranh giành.
Lâm Uyên cười.
Hắn có thể cảm nhận được bầu không khí trong Ngư Vương Triều. Nói bọn họ cảm tình đậm sâu thì đúng là rất đậm sâu, mọi người thân nhau như anh chị em ruột. Nhưng khi đụng đến bài hát mới...
Bùm, mọi người lập tức hoá thành nữ nhân trong hậu cung, điên cuồng chơi cung tâm kế.

Bình Luận

0 Thảo luận