Lúc này, Pi bắt đầu kể tới một phiên bản thứ hai:
"Có bốn người còn sống. Đầu bếp và thuỷ thủ lên thuyền trước, bọn hắn kéo ta xuống thuyền cứu sinh, mẹ ta ôm một nải chuối lớn nên trôi được tới bên mạn thuyền. Tên đầu bếp kia rất ghê tởm, hắn có thể ăn một con chuột sống, tính tình hắn như là dã thú, mà người thuỷ thủ thì bị ngã gãy chân khi nhảy xuống thuyền cứu sinh..."
Nghe Pi nói, sắc mặt nhân viên công ty vận chuyển biến đổi.
Mà ở trước màn ảnh, có khán giả mờ mịt, có khán giả cau mày. Bọn họ đã nhận ra vấn đề giống như An Tự từng nghĩ trước đó.
Pi... nói dối!
Hai câu chuyện, một thật một giả.
Tác giả hiểu ra thâm ý trong đó, thế là xâu chuỗi hai câu chuyện lại với nhau:
"Trong hai câu chuyện này, ngựa vằn và thuỷ thủ đều té gãy chân, chó săn cắn chết ngựa vằn và tinh tinh, cho nên chó săn chính là đầu bếp, thuỷ thủ là ngựa vằn, mẹ ngươi là tinh tinh, mà ngươi chính là... con hổ!"
Ầm!
Tác giả vừa dứt lời, trong đầu mọi người giống như có pháo nổ tung khiến đầu óc đau nhói, cực kỳ không thoải mái!
Chẳng biết từ lúc nào, sắc mặt khán giả trở nên tái nhợt, nhiệt độ trong rạp lạnh như băng, bầu không khí ngưng trọng đến khó thở.
Tương Trúc há mồm thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, trong mắt tràn đầy kinh hãi và không thể tin nổi!
Chân tướng! Đây mới là chân tướng!
Một chân tướng máu chảy đầm đìa! Thuỷ thủ là ngựa vằn, hắn té gãy chân nên không có năng lực tự vệ. Đầu bếp là chó săn vô cùng tàn bạo, người mẹ là tinh tinh trôi dạt tới, mà nhân vật chính lại là con hổ đã tiêu diệt tất cả!
Cho nên!!!
Đầu bếp giết thuỷ thủ và mẹ Pi, mà Pi thì giết chết đầu bếp!
Đây mà là chuyến phiêu lưu kỳ ảo cái gì? Chẳng qua chỉ là một đám nhân loại vì sinh tồn mà rút dao chém giết nhau!
Trong chiếc thuyền cứu sinh nhỏ bé kia đã xảy ra mấy vụ huyết án liên tục, nó chính là địa ngục nhân gian! Bên ngoài là điện ảnh hoa lệ nhưng thứ đóng gói bên trong lại là tội ác bẩn thỉu vô cùng!
Giống như đại dương mặt ngoài sóng êm gió lặng nhưng kỳ thực bên dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm. Những cảnh quay xinh đẹp kia càng lộng lẫy thì lại càng chí mạng.
Không đúng.
Không chỉ là giết chóc!
Giết chóc đều phải có lý do. Mà trên chiếc thuyền cứu sinh kia xảy ra chuyện chém giết thì chỉ có một lý do duy nhất, đó là bọn họ sắp chết vì đói rồi!
Vì sinh tồn, bọn họ phải ăn thịt nhau!
"Oẹ..." Tương Trúc nôn khan.
Sau khoảnh khắc trầm lặng đến cực hạn, toàn bộ phòng chiếu đột nhiên nổ tung. Khán giả giống như đang phát điên, thậm chí có người thét lên, có người đứng phắt dậy!
"Mẹ ơi!!!"
"Ta lạnh hết cả sống lưng!"
"Quá đáng sợ, quá kinh khủng!"
"Hoá ra cuộc phiêu lưu kỳ ảo kia vốn không có tinh tinh, ngựa vằn, chó săn gì cả, càng không có con hổ nào. Tất cả đều là do nhân vật chính bịa ra mà thôi, thật ra đám động vật này đều là con người, bọn họ sát hại nhau, ăn thịt nhau!!!"
"Trời ạ, ăn thi thể?! Ta sắp ói rồi!"
"Sao lại khủng khiếp như vậy chứ?!"
"Ta thật sự tin rằng đây là chuyến phiêu lưu sinh tồn của nhân vật chính và động vật, kết quả không phải động vật cá lớn nuốt cá bé mà là con người mất đi nhân tính bắt đầu ăn thịt người, nếu không làm vậy thì bọn họ đều sẽ chết!"
"Ta hiểu rồi! Trời má! Răng trên hòn đảo ăn thịt người vốn là răng trên thi thể!"
"Mất đi nhân tính thì câu chuyện đẹp đẽ như vậy, đại dương rung động như vậy đột nhiên biến thành thứ vô cùng kinh tởm và tàn nhẫn!"
"Ta bị Tiện Ngư lừa rồi!!"
"Những thứ chúng ta xem đều là hố! Tiện Ngư đào thật là nhiều hố!"
"Ta phục rồi, Ngư phụ quá trâu, ta thần phục, ta thật sự thần phục ngươi!"
"Má, tam quan vỡ nát!"
Khán giả hoàn toàn choáng váng.
Trong phim không nói rõ bọn họ ăn thịt người, nhưng dựa theo ẩn dụ của động vật trước đó thì có ngu cách mấy cũng biết chân tướng.
Một cú xoay ngược động trời trong nháy mắt đã đánh nát tam quan của mọi người, khiến khán giả bắt đầu hoài nghi từng cảnh quay mà mình từng xem.
Lúc này có người nhớ lại từng đoạn từng đoạn nội dung cốt truyện, sống lưng bỗng chốc lạnh toát!
Thậm chí...
Ngay cả hình ảnh con chuột nhỏ vốn rất tầm thường trong phim cũng khiến mọi người liên tưởng đến nổi da gà.
"Tối nay ta khỏi ngủ được rồi." Tương Trúc cố nén cơn buồn nôn, giọng run run nói: "Tiện Ngư quá biến thái, sao hắn lại nghĩ ra câu chuyện đáng sợ như vậy chứ. Ta viết kịch bản nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên xem phim đến sợ phát nôn!"
Tương Trúc thật sự bị doạ rồi.
Thứ kinh khủng không phải là hình ảnh, trong bộ phim cảnh quay nào cũng đẹp như thơ, ngay cả cảnh động vật ăn thịt cũng không có. Nhưng nó đáng sợ ở chỗ càng nhớ lại người ta càng thấy ớn lạnh.
Nhưng mà khi Tương Trúc đang cố gắng làm dịu phản ứng của cơ thể thì An Tự đột nhiên thở hắt ra một tiếng, lời của hắn khiến toàn thân Tương Trúc cứng đờ:
"Ngươi cho rằng đây chính là chân tướng thật sự?"
Ngươi cho rằng câu chuyện thứ hai Pi kể là thật? Ngươi nghĩ đó đã là đáp án kinh khủng nhất rồi sao?
An Tự dùng một tay đè lên tim, toàn thân hắn lạnh ngắt, hơi thở cũng chậm như sắp ngừng lại. Hắn thấy nhiều hơn những khán giả khác, cũng hiểu được nhiều hơn.
Cho nên... hắn càng sợ hãi hơn bất kỳ ai!
. . .
Trên màn ảnh đã chiếu tới kết phim.
Pi nhìn chằm chằm vào tác giả: "Về tai nạn trên biển, ta đã kể ra hai câu chuyện, ngươi thích phiên bản nào hơn?"
Tác giả không trả lời ngay mà im lặng mấy giây, sau đó nói: "Phiên bản có con hổ đặc sắc hơn."
"Cảm ơn." Pi vừa nói vừa thở phào như trút được gánh nặng.
Trên thực tế, thay vì nói câu hỏi của Pi là hỏi tác giả thì chẳng bằng thừa nhận là hắn đang hỏi người xem. Các ngươi thích phiên bản nào hơn trong hai phiên bản này?
Trong phòng chiếu phim, khán giả cũng dần bình tĩnh trở lại, ai nấy đều đang tự hỏi nội tâm mình. Trong hai câu chuyện trên, ta thích câu chuyện nào hơn?
"Hình như ta thích câu chuyện có con hổ hơn. Một người một hổ trở thành đồng bọn, tình cảm hun đúc qua hơn hai trăm ngày sinh tồn, thật lòng ta không nỡ phá hỏng loại ý chí kiên cường tốt đẹp như vậy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận