Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 918: Ta thần phục rồi

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:28
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Mẹ nó đây là phim điện ảnh nghệ thuật à?!"
"Mấu chốt là nó không có mùi vị của nghệ thuật mà là trận đối đầu giữa con người và động vật cùng thiên nhiên?"
"Tiện Ngư rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
"Nội dung này đáng giá để đầu tư cao như vậy sao?"
"Vừa muốn đi con đường thị trường vừa muốn đi con đường nghệ thuật, chẳng lẽ hắn không biết cái gì là tham thì thâm?"
"Quá điên cuồng!"
"Như bây giờ, tuy cốt truyện lý thú nhưng tiết tấu quá chậm, chờ cả nửa phim mới tới đoạn thú vị."
"Làm gì có bộ phim nghệ thuật nào do một đám động vật đóng chứ!"
"Mà loại ẩn dụ trong phim lại quá đơn giản, người và hổ sinh tồn trên biển, không cảm thấy có gì quá sâu sắc nội hàm."
"Tiện Ngư vẫn thích hợp làm phim thị trường hơn với kinh phí thấp hơn."
"Chỉ có thể nói mỗi người am hiểu những thứ không giống nhau. Dù sao kịch bản này cũng khá là thú vị, ít nhất không đến mức xem chán phải bỏ về."
Đối với người trong nghề thì bộ phim này chỉ có thể gọi là không tệ lắm, còn nói xuất sắc thì chưa tới.
Nhưng nó lại được đầu tư quá cao, như vậy muốn lấy lại vốn đã là việc khó khăn chứ đừng nói tới mong chờ vào doanh thu phòng vé.
Trong quá trình này vẫn có một số người không lên tiếng, bởi vì bộ phim còn đến một tiếng đồng hồ, tuy khả năng lật bàn rất thấp nhưng vẫn có thể xảy ra.
Bộ phim vẫn đang tiếp diễn.
Mà lúc này không ai ý thức được kể từ khoảnh khắc chó săn bị ăn thịt thì bộ phim này đã trở nên âm trầm đến khủng bố.
. . .
Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, không ai biết gió sẽ đưa nó về phương nào.
Pi bắt đầu tìm cách sinh tồn. Hắn phát hiện trên thuyền cứu sinh có một ít thức ăn và nước sạch, ngoài ra trên thuyền còn có một quyển sổ tay hướng dẫn cách sinh tồn ngoài khơi để chờ cứu viện tới.
Trên thuyền có một cái bè nhỏ. Pi thả bè xuống biển rồi đứng trên bè, như vậy có thể cách xa con hổ một chút.
Hắn muốn thuần phục con hổ nhưng lại không biết cách. Parker biết bơi, một khi nó thật sự đói thì sẽ bơi tới bè để ăn thịt mình, vì vậy Pi chỉ có thể bắt cá trong biển để hổ ăn.
Nguồn nước sạch không nhiều nên khi trời mưa Pi sẽ hứng nước mưa uống, đồng thời chia cho con hổ một phần.
Một người một hổ cứ thế sống sót qua ngày, mà quá trình này không khiến khán giả cảm thấy dài dòng phiền muộn, bởi biển màu xanh ngọc bích đẹp như một bức hoạ, ban đêm trời đầy sao sáng khiến mặt biển càng thêm lộng lẫy huyền ảo.
Nào là cá bay vọt ra khỏi mặt nước thành đàn, từng đàn sứa phát sáng lấp lánh dưới tầng sâu, cá heo cá voi bơi thành từng mảng tạo ra sóng gió khiến thuyền chông chênh...
Rất nhiều cảnh đẹp hiện ra trước mắt khán giả. Thế nhưng...
Thức ăn và nước uống không phải lúc nào cũng có, con hổ rốt cuộc đói khát, nó thử bắt cá nhưng không được, thế là nó bắt đầu bơi về phía Pi.
Nó muốn ăn thịt người rồi!
Pi nhanh nhạy nhảy ngược lên thuyền rồi thu bè lại, bỏ lại con hổ trên biển.
Ngay khi khán giả cho rằng con hổ này sắp xong đời, Pi đột nhiên mềm lòng, cuối cùng lại cứu con hổ lên thuyền.
Mấy ngày kế tiếp, Pi thử dùng cá đút cho con hổ ăn để dần dần thuần phục nó. Lần này hắn thành công.
Đây là một quá trình mạo hiểm ly kỳ vô cùng, vào khoảnh khắc con hổ bị Pi thuần phục, có khán giả không nhịn được hoan hô!
"Quá đẹp!"
"Đoạn quay cảnh đại dương dù hung hiểm nhưng thật sự mỹ lệ vô cùng!"
"Đàn sứa phát sáng đẹp đến rung động!"
"Đoạn bầy cá kiếm làm ta cười chết, một đàn bay vọt qua mặt Pi bị hắn bắt mất con to nhất đút cho hổ ăn!"
"Ta còn tưởng là Pi sẽ giết chết con hổ."
"Chung sống nhiều ngày như vậy, hắn không nỡ giết nó. Khi còn bé nó còn là bạn của hắn, hơn nữa ở trên biển cô độc một mình rất khó chịu, cần có ai đó hoặc thứ gì đó bên cạnh, cho dù nó chỉ là một con hổ."
"Kỹ xảo và hiệu ứng quá tuyệt vời!"
"Đầu tư lớn có khác, cảnh sắc quá đẹp, nội dung cũng hấp dẫn. Trước đó Pi vẫn luôn bị con hổ bắt nạt khiến ta căng thẳng tới mức tay đổ mồ hôi lạnh."
"Bây giờ nó ngoan như một con mèo, thật là đáng yêu."
"Chiếu đoạn này sớm hơn chẳng phải tốt rồi sao? Cũng may ta nhịn được ba mươi phút chán bỏ xừ lúc đầu phim."
Khán giả nhỏ giọng trao đổi.
An Tự khẽ nhíu mày. Dù hắn là đạo diễn cũng không cách nào bới ra tì vết trong cảnh quay đại dương vừa nãy. Khung cảnh nên thơ tráng lệ đó hoàn mỹ tới mức khiến hắn ngừng thở.
Tuyệt đối là đốt tiền từng giây từng phút!
Mà đoạn người và hổ sống chung cho đến khi Pi thu phục được con hổ cũng rất xuất sắc, tiết tấu phim tốt vô cùng, trong không khí tuyệt vọng còn xen vào một số tình tiết gây cười nhẹ nhàng.
"Không tệ." Tương Trúc nhận xét.
Nhưng đừng quên.
Vấn đề sinh tồn vẫn đè nặng trên vai Pi và con hổ, vô số ngày phiêu bạt đã khiến sức khoẻ của bọn hắn đến cực hạn, mà lúc này bão táp lại kéo tới!
Bão táp kịch liệt không thua gì cái ngày xảy ra tai nạn. Pi vẫn thích làm chuyện ngu xuẩn, chẳng hạn như nhìn cảnh bão kéo đến hắn lại cực kỳ rung động, còn tưởng là thần ân ban xuống, cho đến khi hắn nhìn thấy con hổ giãy giụa trong tuyệt vọng giữa ngàn cơn sóng.
Pi đột nhiên rống lên với ông trời:
"Tại sao ngươi lại hù doạ hắn!"
"Ta mất đi người nhà, ta mất đi tất cả rồi!"
"Ta thần phục rồi!"
"Thần, ngươi còn muốn cái gì?!"
Pi hoàn toàn hỏng mất. Có lẽ từ giờ khắc này trở đi hắn không còn thờ phụng thần nữa, tín ngưỡng của hắn đã sụp đổ.
. . .
Trên mặt An Tự lộ vẻ xúc động, trong mắt Tương Trúc cũng có chút không đành lòng. Mà khán giả thì đều phập phồng lo âu.
Không biết từ lúc nào mọi người đã thích một người một hổ này, thích cách bọn hắn chung sống với nhau.
"Ta nhớ tới Buổi Diễn Của Truman..." An Tự nói.

Bình Luận

0 Thảo luận