Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 743: Chúng ta sinh ra đã có thân tự do, ai cho phép các ngươi cao cao tại thượng?!

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Đương nhiên, đừng quên đây là Ngộ Không Truyện. Nhân vật chính vẫn là Tôn Ngộ Không.
Con khỉ kia rốt cuộc vẫn phải đi trên con đường mà số mệnh an bài cho hắn.
"Đại Thánh rời khỏi đây làm gì?"
"Đạp Nam thiên, phá Lăng Tiêu."
"Nếu như một đi không trở lại?"
"Thì một đi không trở lại thôi."
Từ khi Đường Tăng đối kháng với Chư phật, da gà Lý Chính Huy đã nổi khắp người. Bây giờ Tôn Ngộ Không phản kháng thiên đình, ngọn lửa ý chí đốt lên hừng hực, Lý Chính Huy chỉ biết vỗ án khen hay!
"Hay!!"
Tim hắn đập cuồng loạn. Hồn Tây Du cháy rừng rực. Nếu một đi không trở lại, vậy thì cứ thế thôi! Dù có thất bại cũng chỉ là yên lặng nhất thời.
Hắn quả thật trở thành thần tiên, làm Bật Mã Ôn trên Thiên đình rồi gặp gỡ Tử Hà cô nương.
Tử Hà nói: "Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một Thiên cung. Ở một góc tối tăm trong Thiên cung có một vũng nước sẽ soi rọi ra hình ảnh chân thật nhất trong tim của một người, đó là nơi linh hồn cư ngụ. Nhưng khi một người quyết định biến thành thần, hắn nhất định phải vứt bỏ thứ này, vũng nước đó sẽ chẳng soi ra được thân ảnh hắn, như vậy hắn mới là thần tiên. Nhưng cảm giác trong lòng trống không là như thế nào?"
Tử Hà là một tiên nữ kỳ quái. Nàng còn nói muốn đến Hoa Quả Sơn vì trong tưởng tượng của nàng, nơi đó rất đẹp. Tôn Ngộ Không đã từng nói với nàng như vậy.
Nhưng khi đến nơi, Tử Hà mới biết Tôn Ngộ Không nói dối. Hoa Quả Sơn chẳng đẹp một chút nào. Ngọn núi đó bị đốt trơ trọi, sườn núi đen như than củi, chỉ còn lại những gốc cây tua tủa đen đúa như những cái móng dài vươn ra, màn sương đen nồng nặc bao phủ cả ngọn núi, ngày đêm đều không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cả ngọn núi như một nấm mồ hoang vu, không khí trầm lặng, chỉ có một số loài chim kỳ lạ phát ra tiếng kêu bén nhọn như quỷ khóc. Thay vì gọi là Hoa Quả Sơn, nói đó là địa ngục thì đúng hơn.
"Sao ngươi lại gạt ta?"
"Nếu ngươi cho rằng ta lừa ngươi, vậy thì cứ xem như ta lừa ngươi là được."
Trong lòng Lý Chính Huy bỗng thấy đau xót. Hắn có thể cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ của Tôn Ngộ Không.
Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của Tây Du Ký.
Trong nguyên tác không nói gì về Hoa Quả Sơn, nhưng thực tế chỉ cần suy nghĩ một chút, Tôn Ngộ Không đấu với mười vạn thiên binh thiên tướng thì Hoa Quả Sơn làm sao có thể là ngọn núi xinh đẹp như trước được nữa? Nó đã biến thành một vùng đất chết.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Chính Huy thương xót con khỉ biết bao.
Liệu hắn có nhượng bộ không? Hắn có vẻ như đã phục, lại có vẻ không hề phục.
Tử Hà nói thần tiên không có yêu hận sân si.
Tôn Ngộ Không lại hỏi: "Nếu thần không tham thì sao lại không cho phép thế gian nói lời bất kính? Thần không ác thì sao phải nắm giữ sinh mạng của hàng vạn sinh linh trong tay?"
Lý Chính Huy siết chặt tay lại.
Đúng vậy, đám yêu quái trong Tây Du Ký đều có hậu trường, tên nào không có là đã bị Tôn Ngộ Không đánh chết. Thần tiên có thật sự cao thượng như bọn hắn vẫn tự xưng?
Lý Chính Huy biết, Tôn Ngộ Không không phục!
Việc không được mời đến vườn Bàn Đào chỉ là một trong những lý do nhỏ để Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.
Lý do thật sự chính là, hắn muốn biết rốt cuộc bản chất của thần tiên và yêu quái khác nhau chỗ nào?
Trên hội Bàn Đào, tiên nữ A Dao chỉ vì hái phải quả bàn đào quá nhỏ đã bị Vương Mẫu nương nương phạt xuống phàm trần. A Nguyệt cầu xin bà ta tha thứ cho A Dao nhưng chẳng ai thèm để ý.
Thiên Bồng Nguyên Soái xuất hiện, hắn đỡ A Dao dậy rồi không coi ai ra gì, đưa nàng rời khỏi thiên cung. Giờ khắc này chư thần đều kinh hãi!
"Đây là Trư Bát Giới đó sao?" Lý Chính Huy cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy.
Đúng vậy! Trư Bát Giới từng là Thiên Bồng Nguyên Soái, vì sao lại bị biến thành một con heo? Vì sao lại trở nên gian manh lươn lẹo? Đó mà là tính cách của một vị thần tiên nắm giữ đại quyền trên thiên đình sao?
Hắn hẳn phải là người như thế này! Đây mới là hình tượng chân thật của hắn!
Mà cũng chính lúc đó, Tôn Ngộ Không phản! Giống như trong nguyên tác, hắn đại náo hội Bàn Đào trên thiên cung, không ai có thể là đối thủ của hắn.
Trở về Hoa Quả Sơn, mười vạn thiên binh thiên tướng đuổi tới chinh phạt Tôn Ngộ Không. Có đám yêu quái muốn tới giúp đỡ nhưng lại bị Tôn Ngộ Không đuổi đi.
Hắn nói: "Đây là ân oán giữa thần tiên."
Hắn nói mình là thần tiên, không phải yêu quái, hắn tổn thương đám yêu quái kia, nhưng Lý Chính Huy có thể nhìn thấy trong lòng Tôn Ngộ Không là một mảnh bi thương. Hắn chỉ không muốn những người ở bên cạnh gặp lại bi kịch ngày xưa mà thôi.
Tôn Ngộ Không nhảy lên cao, đâm thẳng kim cô bổng lên bầu trời. "Đến đây đi!"
Một khắc kia tia chớp đánh xuống, bóng dáng hắn ngàn vạn năm sau vẫn là truyền thuyết!
"Nếu trời đè ta, ta bổ đôi trời. Nếu đất chôn ta, ta đạp nát đất. Chúng ta sinh ra đã có thân tự do, ai cho phép các ngươi cao cao tại thượng!"
Lý Chính Huy phảng phất nhìn thấy bóng lưng cô độc của Tề Thiên Đại Thánh không sợ trời không sợ đất, một mình đối mặt với hàng vạn thiên binh thiên tướng.
Phần này giống với nguyên tác. Nhưng Tây Du của Dịch An là một bản Tây Du thảm thiết đầy bi thương.
Tấm màn đen về "năm trăm năm trước" được kéo lên trong Ngộ Không Truyện.
"Thế giới này ta đã từng đến, đã từng chiến đấu, đã từng yêu, ta không quan tâm đến kết cục."
"Ta có một giấc mộng. Khi ta muốn bay lên, trời cũng phải tránh đường, khi ta trầm xuống biển, nước cũng tự rẽ ra. Chư thần thấy ta xưng huynh gọi đệ, không buồn không lo, thiên hạ không có thứ gì giữ được chân ta, không ai quản được ta, không có nơi nào ta không đến được, không có việc gì ta không làm được, không có người nào ta không thắng được!"
"Đã gánh chịu vô vàn tội lỗi, ta sẽ không bao giờ từ bỏ."
"Sinh ra ta có ích lợi gì? Các ngươi chẳng vui nổi. Diệt trừ ta có ích lợi gì? Không diệt được kiêu ngạo của ta!"

Bình Luận

0 Thảo luận