Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trong lòng An Tự đột nhiên run lên, đây hình như không phải phim thị trường! Ít nhất nó không phải một bộ phim thị trường thuần tuý.
"Gần nửa tiếng đồng hồ."
Tương Trúc nhìn đồng hồ, ánh mắt có vẻ cổ quái.
Lúc quảng cáo rõ ràng nói đây là một bộ phim sinh tồn trên biển, nhưng phim đã chiếu gần nửa giờ mà còn chưa bắt đầu sinh tồn?
Tiết tấu phim chậm đến không hiểu nổi. Tiện Ngư rốt cuộc muốn làm gì?
Tương Trúc sẽ không cho rằng người có nhiều kinh nghiệm như Tiện Ngư lại cho khán giả xem một đoạn nội dung vô vị và không có tác dụng gì. Hắn kéo dài phần này lâu như vậy nhất định là có ý đồ.
Nhưng vấn đề là hành vi này rất nguy hiểm, bởi vì kiên nhẫn của khán giả có hạn!
Tương Trúc và An Tự có thể cảm giác được rõ ràng các khán giả khác bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Trong phòng chiếu có tiến bàn luận xôn xao.
"Chán quá."
"Sao lâu như vậy còn chưa chiếu tới nội dung chính?"
"Hoàn toàn khác xa tưởng tượng của ta."
"Phần kể lể về con hổ thì ta còn hiểu được, Pi muốn chứng minh hổ và con người cũng có cảm tình, nhưng mấy đoạn khác có phải quá dư thừa rồi không?"
"Ta buồn ngủ lắm rồi đấy."
"Bộ phim này của Tiện Ngư không đạt chuẩn gì hết."
"Ai thèm quan tâm người nhà của Pi là người nào!"
"Đoạn ở cửa hàng có phải hơi thừa thãi không?"
"Cha mẹ và anh trai Pi có nhiều đất diễn quá rồi đó."
Bộ phim dùng nửa giờ đồng hồ để kể về thời đi học của Pi, trong đó còn có rất nhiều chuyện liên quan đến cha mẹ và anh trai Pi, cảm giác nó không hề liên quan gì tới chủ đề của bộ phim.
Khán giả bắt đầu bất mãn. Mà đúng lúc này bộ phim có chuyển biến.
Ngày nọ cha của Pi đột nhiên tuyên bố mình đã bán vườn thú, ông ta muốn đưa đám động vật vượt qua đại dương để tới Tần châu!
Trong sự bất mãn và khó hiểu của Pi, cả nhà ra biển!
An Tự và Tương Trúc đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ trong mắt đối phương toàn là cổ quái. Rõ ràng hai người đều nhận ra bộ phim này có điểm không đúng, hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng trước đó.
Trên màn ảnh, Pi và người nhà đi phà ra biển. Trên phà có rất nhiều động vật, chiếc phà lớn như một pháo đài kiên định di chuyển trên mặt biển.
Đêm đó, Pi khó ngủ nên ra ngoài đi dạo một chút. Hắn vừa mở cửa khoang ra đã thấy bên ngoài là sóng to gió lớn, đánh đến mấy chiếc thuyền phía trước đều nghiêng trái ngã phải.
"Bão đến!"
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Pi thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy. Hắn trượt chân ngã xuống sàn, lại phát hiện ra đèn trên phà đã bật hết, có người đang hô to:
"Khoang thuyền ngập nước rồi!"
Pi hoảng sợ định đi gọi người nhà dậy, nhưng hắn vừa đi được hai bước đã ngã xuống. Đám thuỷ thủ đang cấp tốc thả thuyền cứu sinh xuống biển: "Người già và trẻ con xuống trước!"
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu khóc vang lên liên miên. Pi bị các thuỷ thủ đẩy xuống thuyền cứu sinh.
Hắn muốn cứu người nhà nhưng bị các thuỷ thủ ngăn cản, bởi vì tình hình lúc này vô cùng khẩn cấp, trong cơn hoảng loạn không biết vì sao cửa khoang nhốt động vật ở đáy thuyền bị bung ra, đám thú vật trốn thoát ra ngoài.
Ầm!
Ngựa vằn nhảy xuống thuyền cứu sinh, giật đứt dây nối thuyền với phà, chiếc thuyền cứu sinh màu trắng trở thành lục bình không rễ lênh đênh trên biển.
"Parker!"
Trong lúc hốt hoảng, Pi thấy một con hổ bơi tới và leo lên thuyền. Parker là tên Pi đặt cho con hổ. Khi gặp nạn trên biển, người và vật đều tuân theo bản năng sinh tồn.
Đợi đến khi sóng êm biển lặng thì trời đã sáng.
Pi nắm chặt cột buồm thuyền cứu sinh. Lúc này ở đằng xa có một con tinh tinh ngồi trên một nải chuối to trôi tới, con tinh tinh này cũng là sinh vật trong vườn thú tên là Nước Cam.
Đột nhiên có một con chó săn vọt ra công kích Pi. Hoá ra sau khi phà gặp nạn, ngoại trừ ngựa vằn thì con chó săn này cũng nhảy lên thuyền.
Lúc này trên thuyền có một con ngựa vằn bị ngã gãy chân, một con tinh tinh ngồi trên nải chuối, một con chó săn không biết lên thuyền từ lúc nào và một con hổ vừa lên thuyền đã chui rúc vào trong khoang thuyền kia, đương nhiên còn có cả nhân vật chính của bộ phim.
Chó săn nhe nanh trợn mắt.
Ngựa vằn không có cách nào hành động.
Tinh tinh với gương mặt đầy bi thương.
Pi bám vào cột buồm.
Hổ ẩn nấp trong bóng tối.
Trên chiếc thuyền cứu sinh chật hẹp có mấy sinh vật đồng thời tồn tại và một nhân loại bất lực tránh ở đầu thuyền. Giữa bọn hắn sẽ xảy ra câu chuyện gì đây?
Pi kể lại câu chuyện, tác giả nghe đến nhập thần, rõ ràng đã bị câu chuyện này hấp dẫn. Khán giả cũng ngừng than phiền, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Đoạn tai nạn căng thẳng đã khiến bọn họ gần như quên mất ba mươi phút buồn chán trước đó, lúc thuyền bị bão đánh, ghế của khán giả cũng rung lắc nhè nhẹ khiến ai nấy đều rất nhập tâm vào bộ phim.
"Thật là quỷ dị."
"Bốn con động vật và nhân vật chính ở trên thuyền cứu sinh!"
"Chừng nào con hổ sẽ đi ra ngoài đây?"
"Làm ta hồi hộp quá!"
"Ngựa vằn và tinh tinh không thương tổn con người nhưng chó săn lại có khuynh hướng muốn công kích."
"Nửa tiếng đầu quá buồn chán, bây giờ mới bắt đầu thấy thú vị."
Có khán giả khe khẽ thảo luận nhưng tiếng động trên phim hoàn toàn át đi.
"Phù." An Tự thở ra một hơi. "Trí tưởng tượng đúng là phong phú."
Người ta làm phim sinh tồn trên biển là một đám nam thanh nữ tú, mà Tiện Ngư làm phim sinh tồn thì lại là một đám động vật ở trên thuyền, chỉ có mỗi nam chính là người.
"Khán giả bị hấp dẫn rồi." Tương Trúc nhìn quanh rồi nói.
Không chỉ có khán giả, một biên kịch như hắn cũng bị tình tiết kỳ quái này thu hút. Ai mà không tò mò muốn biết trên thuyền sẽ xảy ra chuyện gì?
Chỉ là Tương Trúc và An Tự vẫn không sao hiểu nổi ba mươi phút đầu phim kia có tác dụng gì.
Mà lúc này hai người cũng không xem bộ phim này là phim thị trường đơn giản nữa, làm gì có ai quay phim thị trường kiểu này?!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận