Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 621: Ngư phụ, lần sau làm ơn làm giám khảo

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Có người khóc.
Bài hát này không có cố ý muốn lấy nước mắt người nghe. Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy nó rất êm tai, mang theo vài phần khoáng đạt rộng rãi.
Nhưng hôm nay.
Biết được quá khứ và những đau khổ mà Tiện Ngư phải trải qua, lại đối chiếu với ca từ bài hát, mọi người đột nhiên hiểu được tâm cảnh của Tiện Ngư khi đó, thế là nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Hoá ra ca từ bài hát này là đang viết về chính hắn.
Trước đây không có ai nghĩ tới, cái gọi là Con Đường Bình Phàm thật ra chính là con đường mà Tiện Ngư đã trải qua. Mà con đường này lại không tầm thường tí nào.
Loại cảm động muốn rơi lệ này quanh quẩn mãi trong lòng mọi người, nhất là đối với các fan hâm mộ của Tiện Ngư lại càng không có chút sức đề kháng nào.
Tiếp theo lại có người nhớ tới Sinh Như Hạ Hoa.
"Nếu ta đoán không sai, Sinh Như Hạ Hoa hẳn là tâm tình của Tiện Ngư vào thời điểm đang bệnh nặng."
"Điệp khúc của bài hát kia là: Tôi là khoảnh khắc loé sáng này, là ngọn lửa xuyên qua chân trời trong nháy mắt. Tôi vì những người đến xem tôi mà trở nên liều lĩnh bất chấp tất cả, để rồi sau đó lụi tàn, mãi mãi không bao giờ trở lại... Lúc đó rất ít người nghĩ đến ca khúc này đang nói về cái chết."
Ngắn ngủi như một thoáng chiều tà.
Rực rỡ như đoá hoa mùa hạ.
Ý tứ của bài hát này thật ra khá giống Con Đường Bình Phàm, nhưng vẫn có điểm khác nhau.
Khác ở chỗ, Sinh Như Hạ Hoa là người mất đi hy vọng sống, chỉ muốn được loé lên rạng ngời một lần cuối cùng. Mà Con Đường Bình Phàm thì khoáng đạt hơn rất nhiều, đoạn điệp khúc "tôi đã từng" lặp đi lặp lại mới thật sự là "sống như một đoá hoa mùa hạ".
Câu hát cuối cùng "Câu chuyện của bạn kể đến đâu rồi?" mang đến cảm giác kỳ vọng vào tương lai. Bởi vì hắn vẫn ở trên con đường này, vẫn không ngừng mang đến bài hát mới cho các fan hâm mộ.
Giờ khắc này rất nhiều người cảm thấy yên lòng.
Thật may, Tiện Ngư đã hồi phục.
Thật may, hắn còn có thể tiếp tục sáng tác.
Thật may, hắn đã thực hiện được giấc mộng ca sĩ.
Trong lúc nhất thời, sự cảm động lan tràn khắp toàn internet. Ngày càng nhiều người biết dưới hào quang của tiểu khúc phụ, Tiện Ngư đã từng yếu ớt và tuyệt vọng đến thế nào.
"Thật không dám tưởng tượng."
"Trong những ca từ này mơ hồ có một suy nghĩ... ta cho rằng Tiện Ngư đã từng nghĩ tới việc tự sát."
"Thật may vì hắn không hề từ bỏ."
"Ta tin là ông trời đang đền bù cho hắn, tỷ lệ hồi phục của bệnh hiểm nghèo gần như bằng không mà."
"Không nói nữa, ta phải về nghe đi nghe lại hai bài này."
"Hoá ra đây mới là cách hát Sinh Như Hạ Hoa."
"Hoá ra đây mới là cách hát Con Đường Bình Phàm."
"Bây giờ ta mới hiểu được vì sao trong trận chung kết Tiện Ngư lại hát Con Đường Bình Phàm. Bởi vì chỉ có bài hát này mới có thể giải thích được tâm tình và cảm ngộ của hắn."
Nếu chỉ vì thi đấu thì khi đó hắn nên dùng bài Phô Trương để chiến thắng đối thủ, bài hát đó cực thích hợp để thi đấu võ đài. Cho nên khi đó việc Tiện Ngư quyết định hát thêm một bản đã khiến không ít người nghi hoặc.
Mãi cho đến khi hiểu được quá khứ của Tiện Ngư, mọi người mới biết ý nghĩa của bài hát này đối với Tiện Ngư là như thế nào.
"Có lẽ thứ Tiện Ngư quan tâm không phải là thắng thua."
"Cuộc thi này đối với hắn là một lần hoàn thành giấc mộng ca sĩ. Cuối cùng giành được quán quân và trở thành ca vương là sự khen thưởng tốt nhất dành cho hắn. Giấc mơ của hắn nở hoa rồi, hắn là người xứng đáng nhất với giải thưởng đó."
"Ngư phụ, lần sau làm ơn làm giám khảo nha!"
"Nói tới lần sau, mùa một này có Tiện Ngư lấy thân phận Lan Lăng Vương tham gia chương trình, ta e là các mùa sau đều không cách nào vượt qua nổi. Đây không biết là tin tốt hay tin xấu với tổ chương trình đây."
Đúng vậy, mùa một đã trở thành kinh điển, dù nó vừa mới kết thúc không lâu. Rất nhiều người sau này đều không thể quên được hình ảnh năm vị khúc phụ cùng nhau hát bài Thương Hải Nhất Thanh Tiếu trên sân khấu.
. . .
Lúc này, xe Cố Đông dừng lại trước cửa nhà Lâm Uyên.
Sau khi tháo mặt nạ, Lâm Uyên không trở về công ty mà đi về nhà. Bởi vì hắn biết giờ phút này người nhà đang chờ đợi mình.
Hắn xuống xe tạm biệt Cố Đông, vừa quay đầu lại đã thấy Nam Cực le lưỡi chạy tới với vẻ hưng phấn, mà sau lưng nó là cả nhà đang đứng ngay ngưỡng cửa nhìn mình.
Hắn cười xoa đầu Nam Cực rồi ngẩng đầu lên: "Vào nhà rồi nói."
"Cuống họng của anh bình phục từ bao giờ thế?" Lâm Dao đi theo sau lưng Lâm Uyên, hiếu kỳ hỏi.
Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái hôm mà em ăn ít hơn anh một cọng rau ấy."
Lâm Dao: ". . ."
Mẹ: ". . ."
Lâm Huyên bừng tỉnh đại ngộ: "À, hoá ra là từ ngày 27 tháng 1 lận à?"
Sao ngươi nhớ được hay thế?
Lâm Huyên đưa tay đỡ trán, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đây là kinh hỉ em dành cho cả nhà?"
"Kinh hỉ này quá lớn rồi!" Khi xem chương trình mẹ hắn đã khóc đến cạn nước mắt, bây giờ mắt bà khô khốc lườm hắn một cái, "Cuống họng tốt lên cũng không kể cho cả nhà biết?"
Lâm Uyên nói: "Ơ... Con có nói với Nam Cực rồi."
"Nam Cực, sao ngươi không nói cho ta biết?" Lâm Dao không vui, chất vấn nó, "Ngươi thân với anh hơn hay là với ta hơn hả?"
Nam Cực: ". . ."
Ta không cách nào trả lời ngươi nha cô chủ nhỏ. Dù sao ta cũng chỉ là một con chó ---- minh tinh.
Trở vào phòng khách, mẹ đột nhiên nhìn thấy đưới đất có một hột táo tàu. "Ai ăn táo tàu đây?"
Nam Cực lập tức phẩy đuôi chạy mất.
Lâm Huyên cười nói: "Chị đây chính là fan của Lan Lăng Vương nha. Chẳng trách từ lần đầu tiên nhìn thấy Lan Lăng Vương chị đã cảm giác rất thân thiết, hoá ra vì hắn là em trai thân ái của chị!"
"Chị bắt đầu thích Lan Lăng Vương từ bài hát Không Rời Đi mà." Dao Dao sửa lời nàng.
Mẹ bật cười, bà mới chính là người vừa thấy Lan Lăng Vương đã cảm giác thân thiết, tuy là bà không thể nhận ra con trai trước thời hạn.
"Đúng rồi!" Lâm Huyên tò mò hỏi, "Có phải em và Phí Dương có thù oán gì không?"

Bình Luận

0 Thảo luận