Sau khi giới thiệu xong, Hứa Diệp tiếp tục nói: "Đây là một Đại Hứa Diệp!"
"Đây là một Đại Mã Lục!"
-Đây là một Đại Ngọc Khôn!"
Sau khi đọc xong biệt danh của từng người, người xem đã cười như điên.
Cái quỷ gì vậy... Hứa Diệp vẫn còn nhớ biệt danh trong chương trình lần trước à...
Phía trước tên còn thêm bốn chữ, khiến nó có khí thế hơn.
Quan trọng là còn không đọc họ của Đổng Ngọc Khôn để giữ cho câu nói được gọn gàng.
Lúc này chỉ còn Chu Đại Thần chưa được giới thiệu.
Chu Đại Thân trang nghiêm đưa tay vuốt đỉnh đầu không có tóc của anh ta, còn chỉnh lại cổ áo của mình.
Rõ ràng là đang thể hiện một màn ra mắt tuyệt vời.
Chỉ đợi lời giới thiệu của Hứa Diệp.
Một giây sau, Hứa Diệp giới thiệu đến.
Người đàn ông trung niên, Chu Đại Thần."
Lúc đó Chu Đại Thần cũng không nhịn được.
Anh ta kinh ngạc nhìn thẳng vào Hứa Diệp, ánh mắt gân như phun ra lửa.
"Ha ha! Tôi cười chết mất, những người khác rất khí thế... Vậy mà đến lão Chu lại là một người đàn ông trung niên!"
"Tên gọi này có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì... Anh ta đã trọc đầu rồi, còn không phải người đàn ông trung niên hả?"
"Người anh em phía trên à, ai nói đàn ông hói đầu đều là người đàn ông trung niên? Anh mau xóa câu nói kia đi, bạn của tôi nhìn thấy trong lòng sẽ khó chịu đấy, xin hãy tôn trọng bạn tôi."
"Từ trước đến nay Chu Đại Thân đều trêu chọc người khác, bây giờ cuối cùng anh ta cũng bị trêu chọc lại rồi!"
Khan giả điên cuồng cà khia trong phần bình luận.
Hứa Diệp thực sự rất giỏi trong việc kiểm soát mọi thứ.
Chu Đại Thân duỗi tay về phía Mã Lục, sau đó tức giận nói với Hứa Diệp: Cậu nói ai là người đàn ông trung niên?"
Mã Lục lập tức hiểu ý, kéo Chu Đại Thân lại, vội vàng nói: "Anh Chu, được rồi được rồi, anh đã là một người đàn ông trung niên, đừng chấp nhặt với một thanh niên hai mươi mốt tuổi như Hứa Diệp nữa.
Động tác của Chu Đại Thân cứng đờ. Đây Là Studio Lớn tập hợp lại để bắt nạt mọi người!
Những vị khách mời thấy cảnh này cũng cười lớn.
Vương Thiên Vũ nhìn thấy cảnh này, cảm thấy tâm trạng phiên muộn của mình cũng đã dịu đi rất nhiều.
Cậu ta nói với bạn cùng phòng: "Chương trình này rất thú vị."
Bạn cùng phòng cười nói: "Đúng vậy, có Hứa Diệp ở đây, chúng ta như đang xem tiểu phẩm vậy."
Chương trình vẫn tiếp tục.
Sau khi Hứa Diệp đe dọa Chu Đại Thân bằng cách không trả tiên công cho anh ta nếu anh ta không biểu diễn tốt, Chu Đại Thần cũng bình tĩnh lại.
Hứa Diệp tiếp tục giơ tay làm micro nói: Mời sáu người chúng ta biểu diễn bài hát Vũ Điệu Tảo Biển cho mọi người thưởng thức!"
Nói xong, Hứa Diệp quay người lại, chổng mông vào màn hình, tay phải chống nạnh và duỗi chân trái vê phía trước.
Những người khác nhìn thấy động tác này của hắn cũng lập tức làm theo.
Hứa Diệp giơ tay trái lên, búng ngón tay.
Music"
Sau khi búng tay, tiếng nhạc đệm vang lên. Tiếng trống nhịp nhàng trỗi dậy.
Cùng với tiếng trống, Hứa Diệp bắt đầu uốn éo mông.
Sau khi khúc dạo đầu kết thúc, Hứa Diệp đột nhiên xoay người lại.
Năm người khác vẫn đang học theo động tác của hắn, có hơi mới lạ.
Hứa Diệp cứ đứng thẳng như vậy, tay trái chống nạnh.
Tay phải lập tức giơ lên, đưa ra trước người.
Lúc này, Hứa Diệp bắt đầu hát.
"Giống như một cây tảo biển, tảo biển, tảo biển tảo biển!"
"Dap diu theo sóng nước, tảo biển, tảo biển, tảo biển, tảo biển."
Nhảy múa trong bọt sóng..."
Khi hát, cánh tay Hứa Diệp làm theo hình gợn sóng, như thể đang học theo động tác nhảy múa trong sóng biển của tảo biển vậy.
Nhưng phải nói rằng điệu nhảy này quá ma mi.
Thậm chí không chỉ có vũ đạo ma mị, mà ngay cả bài hát này cũng rất ma mi.
Về phân đám người Đường Tư Kỳ, bọn họ đều làm theo động tác của Hứa Diệp.
Nhưng động tác này vẫn hơi khó.
Những người như Mã Lục và Chu Đại Thân, những người không hề có kỹ năng nhảy múa không thể làm ra làn sóng nào.
Hứa Diệp tiếp tục hát.
"Tảo biển tảo biển tảo biển tảo biển."
"Mặc cho sóng biển hung tợn thét gào, ta cứ say sưa vui đùa.'
Vương Thiên Vũ nhìn cảnh này, cảm thấy hơi buôn cười, cảm giác như mất trí vậy.
Hứa Diệp rất biết cách kiểm soát mọi thứ.
Hắn thực sự không có gánh nặng thần tượng...
Nếu những ca sĩ khác viết thể loại này, chỉ sợ sẽ bị người khác măng là không phát huy được tài năng của mình, nhưng Hứa Diệp thì ngược lại, hắn sẽ tiếp tục đi theo con đường này đến cùng.
Vấn đề không phải là nó thấp kém mà nó phù hợp với tất cả mọi người.
Tâm trạng phiền muộn của Vương Thiên Vũ đã tiêu tan đi phân nào.
Sau khi hút một điếu thuốc, Hứa Diệp cũng hát xong đoạn này, động tác vũ đạo cũng thay đổi.
Tiếng hát lại vang lên lần nữa.
"Biển người... Mênh mông...
"Trôi nổi thăng trâm theo con sóng
"Đời người như giấc mộng."
"Bạn thương yêu ơi... đang ở đâu thế."
Sau khi nghe vài lời bài hát của Hứa Diệp, Vương Thiên Vũ cảm thấy trong lòng mình lỡ nhịp.
Nhóc con, cậu thích sống thì sống, có thể đừng để ý đến tôi được không...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận