Trình Thiên Lôi không thể thua tiếp được nữa.
Ca sĩ khách mời gạo cội chắc chắn không thể giải quyết được vấn đề này.
Ngụy Đông An lên tiếng: "Mấy hôm trước Bạch Nhất Nhiên đã đưa cả nhà ra nước ngoài nghỉ phép, hiện giờ không tìm thấy ai thích hợp cả."
Bạch Nhất Nhiên, là một Thiên hậu làng nhạc trực thuộc công ty truyền thông Cực Quang.
Trong công ty, ca sĩ có địa vị cao như vậy thường sẽ có quyền tự do nhất định, Lưu Ngọc Sơn cũng không thể nặng lời với bọn họ.
Bạch Nhất Nhiên ra ngoài nghỉ phép vào thời điểm mấu chốt như thế này, đương nhiên là do không muốn nhúng tay vào mớ bòng bong ở đây.
Thiên vương và Thiên hậu bắt tay nhau để đối phó với một tân binh, có thắng cũng chẳng vẻ vang chút nào, để thua thì còn mất mặt hơn.
Đang nói chuyện, chuông điện thoại của Lưu Ngọc Sơn đột ngột vang lên.
Trông thấy tên người gọi đến, Lưu Ngọc Sơn nở nụ cười.
"Xem ra chúng ta không cần tìm người nữa đâu, có người đích thân tìm tới rồi."
Lưu Ngọc Sơn nhận điện thoại trước mặt Trình Thiên Lôi và Ngụy Đông An.
"Sếp Tống, sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi thế." Lưu Ngọc Sơn vui vẻ mở lời.
Người vừa gọi điện tới, quả đúng là Tống Chính Kỳ, ông chủ của công ty giải trí Thanh Điểu.
"Lão Lưu à, tôi không nói mấy lời thừa thãi nữa nhé, Trình Thiên Lôi vẫn còn thiếu một ca sĩ khách mời có đúng không, vị trí này tôi có thể lo liệu giúp mấy người." Tống Chính Kỳ nói.
Lưu Ngọc Sơn ra vẻ tò mò: "Ai vậy?"
Tống Chính Kỳ đáp: "Đặng Thanh Như."
Trình Thiên Lôi ngồi khá gần Lưu Ngọc Sơn, hơn nữa gian phòng uống trà cũng tương đối yên tĩnh, nên âm thanh phát ra từ loa di động, Trình Thiên Lôi nghe không sót chữ nào.
Đặng Thanh Như, là một "Thiên hậu tương lai" ở công ty giải trí Thanh Điểu.
Công ty giải trí Thanh Điểu chủ yếu hoạt động trong giới phim ảnh, ở lĩnh vực âm nhạc, chỉ có một nữ ca sĩ thành công là Đặng Thanh như.
Tuy nhiên, cô ca sĩ này cũng nổi như cồn, trước kia doanh số album của cô ta còn gây ra sóng gió không nhỏ.
Mấy năm gần đây, phần lớn tác phẩm của cô ta toàn là bài hát chủ đề của các bộ phim điện ảnh, tính lưu hành cũng không đến mức tệ, có nhiệt độ khá cao trong cộng đồng mọt phim.
Công ty giải trí Thanh Điểu cũng định hướng cho cô ta trở thành một Thiên hậu, xây dựng hình tượng điềm đạm thản nhiên, không lo lắng sự đời.
Thật ra, Đặng Thanh Như đã muốn lược bỏ hai từ "tương lai" từ lâu.
Tiếc rằng cô ta không có cơ hội ấy.
Nếu như Trình Thiên Lôi hợp tác với Đặng Thanh Như, chắc chắn sẽ không bị ai chỉ trích hay mất mặt gì cả.
Lưu Ngọc Sơn bình tĩnh hỏi: "Sếp Tống, người ta có bằng lòng không?"
"Phải xem thành ý của mấy người." Tống Chính Kỳ cười khanh khách.
Lưu Ngọc Sơn đã đoán trước được đề nghị này của Tống Chính Kỳ.
Hiềm khích giữa Tống Chính Kỳ và Hứa Diệp còn lớn hơn cả Lưu Ngọc Sơn.
Cơ hội này, sao Tống Chính Kỳ có thể bỏ qua.
Chỉ cần ngăn cản được sự càn quét của Hứa Diệp, với tính cách của Tống Chính Kỳ, chắc chắn ông ta sẽ vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, bới lông tìm vết từ vụ này, bắt tay vào việc công kích Hứa Diệp.
"Được, chúng ta có thể hợp tác." Lưu Ngọc Sơn từ tốn đáp.
Công ty truyền thông Cực Quang có tài nguyên âm nhạc, công ty giải trí Thanh Điểu có tài nguyên phim ảnh, hai bên trao đổi với nhau, vậy thì chẳng có ai thiệt thòi cả.
Sau khi ngắt điện thoại, Lưu Ngọc Sơn nhìn về phía Trình Thiên Lôi.
"Chuyện khách mời đã giải quyết xong xuôi, việc còn lại giao cho hai người, nhất định không được phép thua." Lưu Ngọc Sơn nói.
Trình Thiên Lôi vô cùng kích động.
Mấy kỳ trước, gã bị Hứa Diệp chèn ép không thở nổi, không hề có khả năng phản kháng.
Bây giờ đã có Đặng Thanh Như hợp tác, sao có thể thua được?
Phen này thiên vương và Thiên hậu tương lai bắt tay với nhau.
Bọn họ song ca với nhau, dù muốn lên sân khấu Xuân Vãn biểu diễn cũng chẳng khó, chắc chắn cộng đồng mạng sẽ xem đây là sự kết hợp giữa các huyền thoại.
E rằng còn có vài khán giả nói rằng "sống đủ lâu thì cái gì cũng thấy", "cảnh tượng hiếm hoi trong lịch sử" gì gì đó.
Dù so về thực lực hay hiệu ứng dư luận, bọn họ đều hơn hẳn Hứa Diệp.
Ca sĩ khách mời mà Hứa Diệp dẫn tới, cùng lắm cũng chỉ là ca sĩ hạng xoàng mà thôi.
"Sự kết hợp thế này thì sao mà thua được." Trình Thiên Lôi tự tin trăm phần trăm.
Ngụy Đông An ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không mở lời khuyên bảo mà chỉ nói rằng:
"Tôi sẽ dốc hết sức mình để chuẩn bị cho ca khúc sắp tới."
Lưu Ngọc Sơn gật đầu: "Hai người bắt tay vào làm đi."
Công ty giải trí Thanh Điểu, trong văn phòng của Tống Chính Kỳ.
Tống Chính Kỳ ngồi trên chiếc ghế xoay của mình, phía sau là một cô gái mặc áo sơ mi bó sát màu da người và quần bò dáng ôm màu lam nhạt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận