Hai thanh đao cứ như vậy va chạm với nhau trước mắt hai người.
Hoàn toàn không cần bất cứ kỹ xảo đặc biệt nào, chỉ cần động tác vung đao của hai người cũng đã tạo ra dư ảnh giữa không trung.
Tiếng kim loại va chạm với nhau không ngừng vang vọng.
Đường Tư Kỳ cũng bắt đầu căng thẳng.
Không ít người trong đoàn phim đã nín thở.
Cho dù hai thanh đao không được mài sắc cũng có rất nhiều diễn viên không dám thực hiện động tác này.
Nếu làm không tốt thì đao thực sự có thể chém thẳng lên mặt, không cẩn thận là hủy dung.
Trong lòng Đường Tư Kỳ thầm nghĩ: "Có mấy lưu lượng trong giới giải trí có thể làm đến vậy, mà cũng dám làm đến vậy cơ chứ?"
Hiện tại cô ấy đã phục Viện Trưởng sát đất rồi.
Đây mới là một diễn viên chân chính.
Đúng vào lúc này, Hứa Diệp đọc lời thoại của hắn.
"Chậm quá chậm rồi, Thiên Bá ngươi quá chậm!"
"Nhanh, nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!"
Trên mặt hắn chỉ có thờ ơ, trong mắt còn mang theo nét tàn nhẫn.
Kẻ địch mạnh từng không thể đánh bại, hiện tại đứng trước mặt hắn lại chỉ xứng với một câu quá chậm!
Động tác của Thiên Bá lại thay đổi, rút ra một con dao găm.
Lưỡi dao găm rời vỏ, đâm thẳng về phía Hứa Diệp.
Động tác của hai người không ngừng biến hóa, vừa mạo hiểm vừa kích thích.
Cuối cùng, cuộc chiến dây dưa giữa hai người cũng kết thúc.
Thiên Bá cầm song đao trong tay đứng phía xa, ánh mắt lạnh lùng của Hứa Diệp nhìn chằm chằm Thiên Bá.
Trên mặt và cổ Hứa Diệp đều có vết máu.
Chu Viễn đọc lời thoại của mình.
"Đồ rác rưởi chết tiệt, không phải lần nào ngươi cũng có được may mắn đâu, hôm nay ngươi sẽ không còn may mắn như thế nữa."
Phía bên kia, Hứa Diệp cũng đọc thoại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Đao của ngươi chậm thế thì sao dùng đi kiếm cơm được đây?"
Sau khi hai câu thoại này được nói ra.
Đỗ Sùng Lâm kích động hét lớn: "Cắt cắt cắt!"
Giọng ông ấy vừa vang lên, Hứa Diệp và Chu Viễn đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cây đao trong tay hai người đều được đặt xuống đất.
Đường Tư Kỳ lập tức vọt tới đỡ Hứa Diệp.
"Anh Diệp!"
Đến lúc này Hứa Diệp cũng cảm thấy toàn thân rã rời, diễn cảnh hành động cường độ cao thực sự vô cùng hao tốn thể lực, hắn chỉ đành dựa vào lòng Đường Tư Kỳ.
Chu Viễn phía đối diện ngơ ngác.
Con mẹ nó sao cậu còn có một cô gái nhỏ lên đỡ thế hả?
Lão già này không xứng sao?
"Anh Chu." Ngưu Cương cười híp mắt đi tới đỡ Chu Viễn.
Anh ấy nhìn sang Hứa Diệp ở phía bên kia, rồi vỗ vỗ lồng ngực mình, nói: "Anh Chu, dựa vào ngực tôi này."
"Biến biến biến!" Chu Viễn tức giận nói.
Đỗ Sùng Lâm nhìn Hứa Diệp, niềm tự hào dâng trào trong lòng.
Diễn xuất của Hứa Diệp thật con mẹ nó quá tốt!
Ông đây cũng quay con mẹ nó quá tốt!
Phân cảnh hành động thế này, ai dám cho điểm thấp?
Nghĩ đến đây, Đỗ Sùng Lâm cười lớn: "Độc Tí Đao, đóng máy!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong đoàn làm phim lập tức vỗ tay, lớn tiếng reo hò.
Phần lớn thời gian quay bộ phim điện ảnh này đều tiêu hao vào phân cảnh hành động này của Hứa Diệp và Chu Viễn.
Thậm chí vừa rồi, tất cả mọi người đều không ngờ họ có thể quay ổn định đến vậy.
Nhưng Hứa Diệp và Chu Viễn đã cho bọn họ thấy thế nào là diễn cảnh hành động!
"Hứa Diệp, ngầu!"
Không biết có ai trong đoàn làm phim bỗng hét lên một câu.
Hứa Diệp đang dựa vào lòng Đường Tư Kỳ cũng hét lại: "Nghe không rõ, nói to nữa lên cho tôi!"
Mọi người trong đoàn phim đều cười.
Có người trực tiếp la lên: "Hứa Diệp đẹp trai! Hứa Diệp trâu bò!"
Tiếng hò reo vang lên không ngừng.
Một tháng nay, Hứa Diệp và nhân viên đoàn phim đã có mối quan hệ rất tốt.
Trừ trạng thái tinh thần có vấn đề ra thì Hứa Diệp không còn chuyện gì khác.
Không có nhiều tật xấu, vênh váo hống hách giống như một số diễn viên thế hệ mới.
Những người thường xuyên làm việc trong đoàn phim đã gặp nhiều, một số người nổi tiếng đến đóng chỉ một phân cảnh thôi mà coi mình hệt như Thái tử, còn những người khác trong đoàn phim thì chỉ là cung nữ thái giám.
Hứa Diệp thì khác, hắn thực sự chơi đùa với mọi người.
Làm việc cũng rất nghiêm túc.
Mọi người trong đoàn phim đều có hảo cảm với Hứa Diệp.
Hứa Diệp cũng cười ha ha vui vẻ.
Dù sao thì đây là bộ điện ảnh đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của hắn, quay xong vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa còn có hệ thống ở đây, kỹ năng diễn xuất của hắn trong một tháng nay cũng đã tiến bộ rất nhanh.
Tóm lại, thu hoạch rất lớn.
Đỗ Sùng Lâm đi tới trước mặt Hứa Diệp, cười nói: "Vừa nãy có bị thương không?"
Sở dĩ hỏi như vậy là vì việc bị thương khi quay phim quả thật là điều bình thường như cơm bữa.
Hứa Diệp và Chu Viễn ít nhiều cũng sẽ bị thương, nhưng không nghiêm trọng, đều là vết thương ngoài da.
"Lần này không có." Hứa Diệp cười nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận