"Hương vị này khác với những thứ mà tôi từng thử trước đây, ăn rất ngon."
Mã Lục cũng nếm thử một miếng, bày tỏ sự khen ngợi.
Lúc này, ba người nghe được giọng nói của Hứa Diệp.
"Hương vị của đá bào này ngon thật đấy."
Lâm Ca nhìn sang, lúc anh ấy thấy Hứa Diệp dùng đũa kẹp đá bào, chấm một chút vào trong chén rồi bỏ vào trong miệng, thì lập tức cảm giác được tiểu não co rút lại.
Mẹ nó chứ ai bảo hắn ăn đá bào như vậy thế?
Cậu sửa lại cái cách ăn này cho tôi được không?
Thẩm Thiến hiện tại cảm thấy mình không nên tới đây.
Ăn cái bữa cơm này cũng làm cho cô ấy thấy ngoài sức tưởng tượng luôn rồi.
Thật sự là, không nghĩ ra mà.
Luôn có cảm giác như trí thông minh của cô ấy sẽ bỏ chủ mà phắn luôn ngay trong giây tiếp theo vậy.
Lâm Ca vẫn nhịn xuống.
Anh ấy lúng túng nói: "Chỉ cần cậu thấy ngon là được rồi."
Còn có thể làm gì nữa đây.
Bữa cơm này là do anh ấy tổ chức mà!
Sau khi nồi sôi, mọi người lần lượt cho các nguyên liệu vào nồi.
Hứa Diệp thì đeo kính râm lên mặt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Ca rốt cuộc không nhịn được nữa.
Anh ấy thừa nhận, chính mình cũng rất thích đùa.
Nhưng đến cùng là hắn đi ăn lẩu lại đeo thêm kính râm để làm cái gì?
"Hứa Diệp, hôm nay nếu cậu không cho tôi một lý do chính đáng, tôi liền chết cho cậu xem! Nói đi, cậu ăn lẩu sao lại còn muốn đeo kính râm nữa vậy!" Lâm Ca chất vấn.
Thẩm Thiến ngồi bên cạnh dịch mông, giữ khoảng cách với Hứa Diệp.
Bây giờ cô ấy thật sự có chút nhìn không thấu được Hứa Diệp.
Hứa Diệp ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật nhìn Lâm Ca.
"Em sợ dầu bắn vào mắt đó."
Lúc ấy Lâm Ca cũng phải ngẩn cả người.
Anh ta ngẫm đi ngẫm lại câu trả lời của Hứa Diệp, cảm thấy cũng có lý ra phết.
Lâm Ca cạn lời luôn rồi.
Đúng là như vậy mà!
Đeo kính râm không phải có thể ngăn được dầu bắn vào mặt hay sao?
Nhưng tại sao anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ!
Bấy giờ, Mã Lục ở bên cạnh cũng lẳng lặng đeo kính râm lên mặt.
Sải bước theo sát sếp nhà mình!
Lâm Ca thầm nghĩ, cứ như vậy đi.
Hắn mặc kệ.
Cũng may sau đó Hứa Diệp không làm ra thêm chuyện trái lẽ thường nào, ngoại trừ lúc ăn canh, hắn múc canh vào trong bát, sau đó dùng ống hút để uống nước canh.
Thấy như vậy, Thẩm Thiến mắt chữ A mồm chữ O.
Hai ngày này tiếp xúc với Hứa Diệp, cô ấy cảm thấy bản thân như bị người đàn ông này tẩy não vậy.
Thậm chí có đôi lúc, cô ấy còn chẳng phân biệt được rõ ràng, rốt cuộc là Hứa Diệp không bình thường hay là bản thân cô ấy không bình thường.
Hứa Diệp mở TV trong phòng.
Đồng thời, hắn cũng dặn dò nhân viên phục vụ: "Mở cả TV ở đại sảnh lên, phát chương trình Âm Nhạc Lang Thang."
"Vâng thưa sếp."
Nhân viên phục vụ lập tức đi lo liệu.
Tối hôm nay, kỳ thứ hai của chương trình Âm Nhạc Lang Thang sẽ được phát sóng.
Là chủ một tiệm lẩu, tất nhiên Lâm Ca phải "Lấy chuyện công làm việc tư", phát chương trình có mặt bản thân ở trong tiệm của mình.
Thật ra khách khứa tới đây dùng bữa đều biết ông chủ của tiệm lẩu này là Lâm Ca, nên thấy vậy cũng không mấy bất ngờ.
TV thông minh bây giờ thậm chí còn có thể xem được video phát sóng trực tiếp từ các nền tảng lớn.
Sau khi mở ứng dụng phát trực tuyến Penguin Video, kỳ thứ hai của chương trình Âm Nhạc Lang Thang chính thức bắt đầu.
Thẩm Thiến không biết nội dung chương trình ở kỳ trước, cảm thấy khá tò mò.
Trong kỳ này, tiết mục của Hứa Diệp quá là đỉnh rồi.
Cô ấy muốn biết ở kỳ trước, tiết mục mà Hứa Diệp biểu diễn là tiết mục gì.
Giai đoạn quảng cáo mở đầu kết thúc, chương trình âm nhạc đi vào nội dung chính.
Thẩm Thiến vừa ăn vừa quan sát diễn biến trong TV.
Khi Lâm Ca chủ động mở miệng hỏi giữa sô cô la và quýt, hắn chọn ăn thứ nào trước, Thẩm Thiến bỗng cảm thấy con người Lâm Ca cũng chẳng bình thường chút xíu nào.
Câu hỏi này vốn không phải câu hỏi mà người bình thường có thể đặt ra được.
Ấy thế mà, Hứa Diệp lại trả lời: "Tôi ăn mừng."
Xem đến đó, Thẩm Thiến không cầm cự được nữa, cổ họng nghẹn toàn đồ ăn, ho khan tơi tả.
Mạch suy nghĩ thần kinh gì thế hả.
Anh ăn mừng ấy hả?
Việc này khiến cho Lâm Ca ngồi bên cạnh vô cùng xấu hổ.
Đây có thể coi là một vết nhơ lớn trong đời anh ta.
"Hay là chúng ta không xem nữa nhé?" Lâm Ca nói.
"Đừng!" Thẩm Thiến đáp ngay.
Tuy bản thân ở cạnh Hứa Diệp quả là khó chịu thật, nhưng trông thấy Hứa Diệp hành hạ người khác thì lại sảng khoái vô cùng.
Lúc này, Ngụy Thanh Phong đang ở Hàng Châu cũng ngồi trước màn hình TV, vừa hưởng thụ sự chăm sóc tới tận chân răng kẽ tóc của trợ lý sinh hoạt, vừa theo dõi Âm Nhạc Lang Thang.
Vốn dĩ anh ta cũng không xem hết toàn bộ chương trình, hay nói đúng hơn thì chỉ xem được một vài đoạn trích ngắn được đăng lên Weibo mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận