Hứa Diệp một bên đánh đàn một bên hát, khói từ lò nướng bốc lên nghi ngút.
"Trong lòng nóng vội đếm ngược thời gian, vẫn chưa nghĩ xong nên ăn cái chi."
"Khi đang phân vân suy nghĩ, giờ ăn cơm đã đến."
"Phần cơm của tôi được bê lên hãy thức tỉnh tâm hồn ăn uống nào."
Hứa Diệp mặt đầy nét cười hát, sau khi hát xong ba câu này, hắn hét lên: "Ba hai một, gõ!"
Sau đó, Đường Tư Kỳ nhấc muỗng lên và đập vào cái bát thép không gỉ đang cầm trong tay.
m thanh keng keng keng vang lên không ngớt.
Nhìn thấy dáng vẻ ba người Hứa Diệp đùa giỡn nhau trên sân khấu, từng khán giả đều nở nụ cười tươi.
Ở đây cũng thật là vui quá đi!
Cái gì, [Ca khúc người chiến cơm]!
"Hy vọng nhà ăn trường mình có thể phát bài hát này!"
"Tôi mới vừa cơm nước xong, nhưng nghe được bài hát này tôi lại muốn ăn cơm tiếp."
"Quên đi, trước tiên phải đặt một hộp cơm!"
Đã có vô vàn Bão bình luận kể từ khi bài ca này bắt đầu.
Mà sau khi Đường Tư Kỳ hát xong, ba người Hứa Diệp cùng nhau hét to: "Người chiến cơm, quỷ ham ăn, người chiến cơm ăn cơm phải dùng bát! Rút đao chém nước nước vẫn chảy, chỉ có ăn cơm là giải ngàn sầu."
Sau khi hô khẩu hiệu này, các cư dân mạng sôi nổi nói: "Đây mới là khẩu hiệu phù hợp với tôi!"
"Tôi sẽ ngay lập tức đổi chữ ký cá nhân thành câu này!"
"Đặt trước trong vòng bạn bè hôm nay!"
Bài hát này, cảm thấy thật sự có một loại cảm giác ma quái.
Trên sân khấu, Hứa Diệp đang rung đùi đắc ý chơi piano, thỉnh thoảng lại rải gia vị nướng lên các xiên thịt, sau khi xong việc hắn cầm ly đế cao lên và uống một ngụm nước bên trong.
Còn hai người Đường Tư Kỳ và Ngô An Thái tay cầm một chiếc muỗng và một đôi đũa, còn là loại thép không gỉ.
Sân khấu này nhìn sao mà nhìn lạ thế.
Đợi cho đến khi kết thúc, Hoắc Chu và Lưu Đình Khoa không thể kiềm chế được và đã lên sân khấu, họ và Hứa Diệp bắt đầu chơi.
Ai mà chịu nổi đây.
Lưu Đình Khoa cũng tìm cho mình một cái bát thép không gỉ, cầm trong tay quơ đi quơ lại.
Khi Hứa Diệp lại một lần nữa hô xong ba, hai, một, một nhóm người lần lượt cầm muỗng và gõ lên bát thép không gỉ.
m thanh keng keng keng vang lên không ngừng.
Sau đó mọi người cùng nhau hát to.
"Cuối cùng cũng đợi được đến giờ cơm, người ăn cơm đều tranh thủ thời gian..."
Trên sân khấu, một khung cảnh náo nhiệt.
Sau khi bài hát kết thúc, Lưu Đình Khoa cười nói: "Thoải mái quá! Đợi một lúc nữa tôi sẽ ăn thêm vài chén cơm."
Tiếng nhạc lúc này đã dừng lại, Hứa Diệp đứng lên và đi đến bên lò nướng để kiểm tra tình hình.
Sắc mặt hắn có vẻ hơi nghiêm trọng.
Mọi người cũng đã vây quanh bên cạnh lò nướng.
Ống kính cũng cho lò nướng một cảnh quay đặc biệt.
Mắt thường có thể nhìn thấy, bên trong lò nướng có một vài xiên thịt trông khá ổn, nhưng còn một số xiên thịt nướng vẫn chưa được chín.
Điều này chủ yếu bởi vì khi chơi đàn sẽ không sử dụng hết tất cả các phím đàn, tất nhiên sẽ có một số xiên thịt không được quay tròn, nhiệt sẽ không thể tỏa ra đều.
Hứa Diệp nói: "Nếu không mọi người cứ tiếp tục hát? Tôi chơi đàn tiếp? Chơi đến khi chín thì dừng?"
Hoắc Chu lập tức nói: "Anh làm như vậy quá phí sức, ở đây chúng tôi có lò nướng, đặt vào lò để nó tự nướng đi."
Lò nướng thương nhân lại tới.
Sau đó mọi người đặt thịt xiên vào lò nướng.
Bước tiếp theo là chia nhóm ba người, một người đầu bếp phối hợp với một người, ba nhóm nhỏ trong thời gian quay định, lần lượt sử dụng các đồ trong tủ lạnh để làm ra món ăn.
Có một số khách mời không biết nấu ăn, đầu bếp sẽ chịu trách nhiệm nấu nướng.
Đầu bếp được phân công cho Hứa Diệp là thầy Thái, vẫn còn khá trẻ tuổi.
Sau đó hai người đến phòng bếp, Hứa Diệp nói: "Thầy Thái, tôi biết nấu ăn."
Thầy Thái cười và nói: "Tôi sẽ giúp rửa và thái đồ ăn."
"Chỉ cần rửa rau là được rồi, không cần thái đồ ăn đâu." Hứa Diệp nói.
Vẻ mặt thầy Thái đầy nghi ngờ nói: "Không cần thái đồ ăn?"
Hứa Diệp nghiêm túc nói: "Không cần phải thái đồ ăn, cho tôi vài miếng thịt lợn gác bếp là được."
Trong lòng thầy Thái nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì nhiều, cứ nghe theo mệnh lệnh của Hứa Diệp mà làm, đem từng loại rau đi rửa sạch.
Chỉ là trong lúc rửa rau, trong lòng thầy Thái vẫn vô cùng nghi ngờ.
Anh ấy rửa những loại như tỏi, khoai lang đỏ, cà chua, cà rốt và những thứ khác.
Anh ấy đã làm đầu bếp được mười mấy năm, nhưng lại hoàn toàn không thể đoán được Hứa Diệp muốn nấu món gì.
Nếu nói là làm món hầm, cái này cũng không giống như thế.
Thầy Thái càng rửa càng nghi ngờ.
Đừng nói là anh ấy, Hoắc Chu và Lưu Đình Khoa cũng bối rối không hiểu gì.
Đến cả các khán giả cũng giống như vậy.
Căn bản không đoán được Hứa Diệp muốn làm món gì.
Khi tất cả các nguyên liệu được rửa sạch xong, Hứa Diệp trực tiếp đun một nồi và đổ dầu vào.
Thầy Thái hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?"
Hứa Diệp mặt đầy tự tin nói: "Anh chỉ cần nhìn là được, bảo đảm là ăn rất ngon!"
Trong Bão bình luận, khán giả cũng đã bắt đầu thảo luận.
"VIện trưởng định làm gì vậy? Cách làm của anh ấy lần trước nhất định không được, không đủ thời gian."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận