"Đại học An Thành mau nói gì đi, nói cho tôi biết tiếng Anh của Hứa Diệp không phải do trường mấy người dạy đi!"
"Không ngờ trình độ giáo dục của mấy người lại kém như vậy, tôi phải xé giấy báo trúng tuyển của đại học An Thành ngay lập tức!"
"Người anh em tỉnh táo lại đi, cậu thi không đỗ đâu."
Điều này khiến cho các thầy cô và sinh viên ở Trung tâm truyền thông mới của đại học An Thành đều mang một vẻ mặt ngơ ngác.
Hiện nay là thời đại của Internet, đến tài khoản weibo của đại học An Thành cũng có một bộ phận chuyên trách quản lý, đó cũng là cánh cửa sổ lớn để triển lãm trường với thế giới bên ngoài.
Lần trước weibo của đại học An Thành náo nhiệt là bởi vì họ đã đăng một bài weibo có liên quan đến Hứa Diêp.
Không ngờ lần này tiếp tục náo nhiệt như thế vẫn là vì Hứa Diệp.
Đêm, sinh viên phụ trách quản lý weibo nhìn thấy trên điện thoại hiện lên một đống thông báo, mọi người đều choáng váng.
"Đây là tình huống gì đây? Là trường chúng ta có dư luận gì à? Hay là tin tức trái chiều gì đó?"
Bình thường các bài đăng của trường đều là không nóng không lạnh, bất kể là lượt thích, số bình luận hay số lượng chia sẻ đều rất ít.
Weibo của các trường đại học trên cả nước nhìn chung đều như vậy.
Sinh viên kia mở phần mềm lên, kiểm tra một vài tin tức.
"Hóa ra là vì Hứa Diệp, thành tích của Hứa Diệp hẳn là không kém chứ nhỉ, tại sao ở đây đều nói hắn có tiếng Anh plastic, để tôi nghe bài hát này thử."
Cậu ta mở weibo lên, tài khoản weibo chính thức của chương trình ca nhạc Con Đường Tơ Lụa đã đăng video về phần biểu diễn của Hứa Diệp, có thể xem trực tiếp.
Sau khi nghe xong, bạn học này lập tức rơi vào trầm tư.
"Xong luôn, làm tôi cũng quên cả ngữ pháp đúng."
Cậu ta cũng không để chậm trễ, lập tức thông báo chuyện này cho các giáo viên ở Trung tâm truyền thông mới.
Tần Hạo Ba là người phụ trách Trung tâm truyền thông mới của đại học An Thành. Trên thực tế thì tối nay anh ta đã xem phát sóng trực tiếp của chương trình ca nhạc Con Đường Tơ Lụa rồi, đã nghe xong cả màn biểu diễn của Hứa Diệp từ lâu.
Nhưng anh ta không ngờ những cư dân mạng ngớ ngẩn đó vậy mà lại lập hẳn một cái topic, còn đẩy nó lên cả hotsearch.
Đương nhiên trình độ giáo dục của Đại học An Thành không có gì để nghi ngờ.
Cũng may công tác tuyển sinh năm nay đã hoàn thành rồi, nếu không Tần Hạo Ba còn phải nhức đầu nghĩ xem chuyện này liệu có ảnh hưởng tới công tác tuyển sinh hay không.
Ngồi trên sô pha trong nhà, Tần Hạo Ba nhìn những tin nhắn học sinh gửi tới trên điện thoại, im lặng suy nghĩ một lát.
Mặc dù anh ta là một giáo viên, nhưng vận hành Trung tâm truyền thông mới suốt mấy năm nay cũng có chút kinh nghiệm.
Nếu hotsearch lần này chỉ là một trò đùa giỡn của cư dân mạng, vậy cứ kệ cư dân mạng thôi.
Đôi khi cũng nên đón nhận một chút.
Tần Hạo Ba nói chuyện với học sinh mấy câu, dặn dò một số công việc cần phải chú ý.
Sau đó anh ta gọi một cuộc điện thoại cho hiệu phó, đến khi cúp điện thoại, Tần Hạo Ba thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta muốn trưng cầu ý kiến của hiệu phó một chút, bởi vì có một số chuyện mà anh ta không thể tự ý quyết định được.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Tần Hạo Ba gửi một tin nhắn vào nhóm của Trung tâm truyền thông mới.
"Hôm nay chúng ta hãy liên hệ với các bạn học của mình, mọi người cùng nhau hát lại bài hát này của Hứa Diệp một lần nữa, ngày mai thì đăng video lên."
"Thầy Tần, chuyện này không khả thi lắm đâu ạ, bài hát này là bài hát tiếng Anh, hơi khó hát đấy ạ."
"Đúng vậy đó thầy, ngày mai đăng video luôn thì có hơi gấp, cho bọn em thêm mấy ngày đi ạ."
Học sinh sôi nổi trả lời lại.
Tần Hạo Ba là một giáo viên không hề kiêu căng chút nào, quan hệ với các học sinh cũng không tệ, nếu không họ cũng không dám nói chuyện như vậy với thầy giáo của mình.
Tần Hạo Ba không nói gì, chỉ gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc, chính là cái hình khuôn mặt nhỏ màu vàng đeo kính râm, sau đó anh ta gửi thêm một tin nhắn.
"Thầy cho các em một ý kiến thế này, các em cứ hát tùy theo ý thích, gọi thêm mấy bạn nữa, muốn hát thành thế nào cũng được, hát càng dở càng tốt, càng không chuẩn càng tốt."
Trong nhóm lập tức hiện lên một đống dấu chấm hỏi cùng các biểu tượng cảm xúc hỏi chấm.
Các sinh viên này còn chưa bước chân ra xã hội, trong lòng họ theo bản năng sẽ cho rằng phải hát ca khúc này thật hay, tốt nhất là phải biểu diễn bằng phát âm tiêu chuẩn.
Tần Hạo Ba vừa nói như vậy xong, bỗng nhiên mọi người lại hiểu ra.
"Thưa thầy, em hiểu rồi."
"Hiểu rồi sư phụ."
"Sư phụ Tần, em hiểu rồi."
Các học sinh bắt đầu không ngừng trả lời.
"Tốt lắm, bây giờ cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hát sau, hôm nay chỉ cần liên hệ xong với mọi người là được." Tần Hạo Ba trả lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận