"Anh Bách." Tiểu Lưu nói.
Người lãnh đạo nói: "Người của tổ chương trình đã đến rồi, cậu dẫn bọn họ đi đi."
Nhân viên của tổ chương trình tiến lên và nói chuyện với Tiểu Lưu một chút. Sau đó quá trình ghi hình chính thức bắt đầu.
Tiểu Lưu đến trước mặt nhóm Hứa Diệp nói: "Xin chào, tôi là Lưu Trí Viễn, năm nay tôi hai mươi chín tuổi. Nghề nghiệp là nhân viên bán hàng bất động sản."
Nhóm Hứa Diệp cũng giới thiệu về bản thân.
Lưu Trí Viễn chỉ gật đầu và nói: "Tôi biết mọi người."
Trên khuôn mặt của Trình Thiên Lôi hiện ra một nụ cười, gã định hỏi liệu Lưu Trí Viễn có nghe nhạc của mình chưa?
Nhưng Lưu Trí Viễn không hề có sự kích động và vui sướng của một người hâm mộ khi gặp ngôi sao. Mà thay vào đó, anh ta nghiêm túc nói: "Mọi người hãy ghi hình đi. Tôi bận làm việc nên không thời gian quan tâm đến mọi người."
Sau khi nói xong, anh ta đi vào văn phòng lấy thẻ nhân viên rồi đeo lên cổ, trong tay còn cầm hai túi ni lông.
Một túi chứa hai bánh bao, một túi chứa một cốc sữa đậu nành.
Trình Thiên Lôi cũng không biết nói gì thêm.
Lưu Trí Viễn nhanh chóng đi dọc theo bên đường, và Hứa Diệp cùng các thành viên cũng nhanh chóng theo sau.
Ba người đều đeo khẩu trang và nón, nhiếp ảnh gia cũng thực hiện quay lén, không ai nhận ra bọn họ.
Quá trình ghi hình cần phải không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của đối tượng quan sát.
Lưu Trí Viễn đi bộ và ăn uống dọc đường, khi đến ngã tư, bữa sáng cũng đã ăn xong.
Anh ta vứt rác vào thùng rác và nói chậm: "Sắp có khách xem nhà, họ đang khá vội."
Trong thời gian chờ đợi đèn đỏ, Lưu Trí Viễn lấy điện thoại di động ra, nhắn tin trao đổi với khách hàng.
Chỉ là khi đèn xanh trên vỉa hè vừa sáng lên, một đám xe điện và người đi bộ lao ra vạch sang đường.
Giờ cao điểm thật sự đông đúc, vấn đề là mọi người đều hỗn loạn, không có trật tự.
Cuối cùng, Lưu Trí Viễn không thể vượt qua đèn xanh này.
Mã Lục dò hỏi: "Thường ngày cũng như thế à?"
Lưu Trí Viễn gật đầu cười nói: "Ừ, ngày nào cũng như thế, chờ đèn tiếp theo là qua được. Mọi người đều đang đi làm mà nên rất đông người."
Lúc này, Hứa Diệp lấy một miếng vải màu đỏ từ túi quần ra. Hắn quấn miếng vải đỏ quanh cánh tay và đi thẳng tới vạch sang đường.
Trình Thiên Lôi nhìn thấy vậy thì hoảng hốt không thôi.
Rốt cuộc một người lại đi cất một mảnh vải màu đỏ trong túi để làm cái gì chứ?
Nhìn động tác của Hứa Diệp thì chắc chắn không phải là lần đầu tiên hắn làm việc này.
Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì vậy?
Lưu Trí Viễn cũng bị Hứa Diệp làm cho ngẩn ngơ, anh ta nhanh chóng hỏi: "Hứa Diệp muốn làm gì vậy?"
"Tôi cũng không biết." Mã Lục lắc đầu.
Anh ấy chỉ là một người bắt chước kém cỏi của Hứa Diệp nên làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của viện trưởng.
Người bình thường hoàn toàn không thể được điều đó được.
Lúc này, Hứa Diệp đã đứng trên vạch qua đường, cạnh chiếc đèn giao thông.
Hắn giơ lên hai tay và vỗ tay, hét lớn: "Tất cả mọi người hãy nhìn về phía tôi!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hứa Diệp.
Hãy nhớ rằng, hiện tại là giờ cao điểm, có rất nhiều người đang chờ đèn đỏ ở đây.
Vẻ mặt của mọi người tràn đầy nghi ngờ.
Hứa Diệp tiếp tục nói: "Con đường có hàng ngàn nhánh rẽ, an toàn là quan trọng nhất. Đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, đèn vàng chờ một chút!"
"Mọi người cố gắng giữ trật tự. Thời gian đủ rồi nên đừng vội vàng. Tất cả mọi người đều có thể đi qua!"
"Mọi người chuẩn bị! Mười! Chín!"
Hứa Diệp đứng trong đám đông như một ngọn hải đăng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong một khoảnh khắc nhất thời, Trình Thiên Lôi trực tiếp che mặt và cúi đầu.
Trong hoàn cảnh lúc này, gã cảm thấy thật ngượng ngùng xấu hổ.
Trình Thiên Lôi luôn cảm thấy có người đang nhìn gã. Dù sao lúc này gã cũng đi cùng Hứa Diệp.
Lưu Trí Viễn nhìn chằm chằm Hứa Diệp, trong ánh mắt nhỏ bé của anh ta hiện lên sự nghi ngờ.
Anh ta đang cảm thấy mơ hồ.
"Ba! Hai! Một!"
Khi Hứa Diệp đếm xong ba số cuối cùng, đèn giao thông ở vạch qua đường chuyển sang màu xanh.
Hứa Diệp chỉ vào bên kia đường và hét lớn: "Hướng đến cuộc sống tốt đẹp, tiến lên!"
Mặc dù mọi người nhìn Hứa Diệp với ánh mắt như nhìn một người điên nhưng vẫn theo lời Hứa Diệp lao đi.
Hứa Diệp đứng tại vạch qua đường và bắt đầu điều hướng giao thông.
Lần này, tốc độ di chuyển thực sự nhanh hơn nhiều.
Mã Lục kéo Lưu Trí Viễn: "Đứng lì ở đó làm gì? Mau đi thôi!"
Lưu Trí Viễn chỉ cảm thấy khiếp sợ. Anh ta vội vàng tăng tốc bước chân, đi về phía bên kia đường.
Khi đèn xanh sắp kết thúc, Hứa Diệp mới bước chân vượt qua đường.
Ở bên cạnh, các nhân viên quay phim và nhân viên thuộc tổ chương trình đều che mặt, không biết nói gì.
Từ sau khi Hứa Diệp đến, ánh mắt của nhiều người đều đổ dồn về phía bọn họ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận