Thời gian sản xuất bộ phim này chắc chăn sẽ lâu hơn rất nhiêu so với những bộ phim truyền hình hắn từng quay.
Chờ đến khi Vương Trí Bác sản xuất xong tất cả các đạo cụ cần thiết cho đoàn phim, chắc cũng mất khoảng hai đến ba tháng, đoàn làm phim có lẽ sẽ khai máy vào năm sau.
Nói chuyện xong Hứa Diệp lập tức chuẩn bị rời đi.
Khi Vương Trí Bác dẫn hắn đi tới vị trí công tác bên ngoài, Hứa Diệp nhạy bén nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ánh mắt tất cả nhân viên nhìn vê phía hắn đêu không bình thường.
Đúng lúc này, Vương Trí Bác cười nói: "Tổng giám đốc Hứa, trước khi ngài đi, mọi người có một câu muốn nói với ngài."
Vương Trí Bác vừa nói xong, tất cả nhân viên lập tức đứng dậy đi tới phía sau Vương Trí Bác.
Hứa Diệp đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên lúc này, cô gái phòng ban hành chính đặt một cái loa bluetooth ở trên bàn, sau đó, tiếng hát vang lên. "Gửi đến bạn trái tim nhỏ, tặng bạn một đóa hoa-
Cùng với tiếng hát, Vương Trí Bác dẫn đầu khiêu vũ, những nhân viên khác thì nhảy theo động tác của Vương Trí Bác.
Chẳng qua so với động tác thuan thục của Vương Trí Bác, động tác của những người khác cũng rất lóng ngóng, chỉ có thể nói là đang làm theo.
Mỗi ngày Vương Trí Bác đều nhảy điệu này với con gái, đã sớm học thuộc.
Lúc này, người đàn ông di theo bên cạnh Hứa Diệp đã trợn tròn mắt.
Anh ta là cố vấn đầu tư Vương Húc giới thiệu cho Hứa Diệp, chuyên xử lý nghiệp vụ thu mua.
Thương vụ này có trị giá sáu mươi triệu, dù là trong số những dự án mà anh ta từng xử lý, đây cũng là một giao dịch có giá trị khá lớn và hiếm gặp.
Con mẹ nó, một màn trước mặt này còn hiếm có hơn.
Mọi người này là thế nào vậy?
Nhìn thấy nhóm người này nhảy múa theo điệu nhạc, đầu ngón chân của vị cố vấn đầu tư đã bấm chặt vào đế giày da của mình. Nói chung là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tóm lại chính là cực kỳ khó chịu.
Những hạng mục thu mua khác, khung cảnh luôn rất hoành tráng.
Ở đây thì đang nhảy múa theo bài Nghe Tôi Nói Cảm Ơn Bạn!
Nhưng điều anh ta không nghĩ tới chính là, ngay dưới tình huống cực kỳ xấu hổ này, xấu hổ đến mức anh ta thậm chí cũng không dám động, Hứa Diệp lại bắt đầu động.
Động tác của Hứa Diệp rất đơn giản, hắn cũng bắt đầu khiêu vũ, hơn nữa còn khiêu vũ đối diện với Vương Trí Bác.
Trong nháy mắt, vị cố vấn đầu tư này lại càng xấu hổ hơn.
Bởi vì hiện tại trong phòng làm việc chỉ có một mình anh ta không khiêu vũ. "Hãy nghe tôi nói cảm ơn bạn, bởi vì có bạn-"
"Ấm áp bốn mùa-"
Khi ba chữ "cám ơn bạn" vang lên, Hứa Diệp và Vương Trí Bác cúi đầu chào đối phương.
Chỉ cân bản thân không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.
Sắc mặt Hứa Diệp vẫn như thường, Vương Trí Bác dẫn theo một đám người khiêu vũ trước mặt hắn quả thực chính là múa rìu qua mắt thợ.
Muốn làm tôi xấu hổ là không thể nào!
Ba chữ "cám ơn bạn" lại vang lên lân nữa, Hứa Diệp và Vương Trí Bác lại cúi đầu chào nhau. Người bên Vương Trí Bác rõ ràng cũng đã hết sức phấn khích.
Tình huống hiện tại, ai dừng lại thì người đó xấu hổ, dẫn đến kết quả chính là ai cũng không dám dừng lại.
Cố vấn đầu tư bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nếu không phải là sàn nhà quá cứng thì anh ta cảm thấy mình đã đào ra một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách rồi.
Cuối cùng, vị cố vấn đầu tư này hét to ở trong lòng: "Nghiệp chướng!"
Sau khi nói xong, anh ta cũng nhảy dựng lên theo động tác của Hứa Diệp.
Một khi con người bắt đâu phát điên, cảm giác xấu hổ trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Cho dù bây giờ anh ta diện một thân âu phục giày da, hình tượng thành phần tri thức đô thị.
Cảnh tượng này, mãi đến khi bài hát Nghe Tôi Nói Cảm Ơn Bạn kết thúc mới kết thúc.
Sau khi nhảy xong, Hứa Diệp vỗ tay nói: "Mọi người nhảy rất hay, tiếp tục cố gắng."
Sau khi nói xong, Hứa Diệp đi ra ngoài như không có việc gì.
Cố vấn đầu tư bên cạnh nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn bị Hứa Diệp lôi đi.
Chờ sau khi Hứa Diệp rời đi, đám người Vương Trí Bác chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vừa rồi lúc thi nhảy với Hứa Diệp còn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, vừa rồi rốt cuộc anh ta đã làm gì thế?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận