Trò đùa nực cười gì đây?
Đặng Thanh Như muốn nghe thử bài hát mới của Trần Vũ hân, xem đối thủ mới của mình rốt cuộc là kẻ ra sao.
Cô ta mở ứng dụng âm nhạc Lam Sư, trông thấy quảng cáo ngay trên góc ứng dụng.
Không như những người khác, nền tảng âm nhạc Lam Sư chỉ chừa cho Trần Vũ Hân một chỗ nhỏ, chứ không phải quảng cáo toàn màn hình như những ca sĩ khác.
Lý do chủ yếu là vì nền tảng âm nhạc Lam Sư có mối quan hệ tương đối tốt với công ty truyền thông Cực Quang, đãi ngộ dành cho ca sĩ ở hai công ty Thanh Điểu và Cực Quang nhất định phải đặc biệt hơn.
Đặng Thanh Như ấn vào mục quảng cáo.
Bài hát mới của Trần Vũ Hân xuất hiện trước mắt cô ta.
Bài hát có tên [Đếm Ngược].
Sau khi trông thấy tên bài hát, Đặng Thanh Như bắt đầu đoán thầm.
"Chắc là một bản tình ca."
Hai từ "đếm ngược", cũng thú vị ra phết đấy chứ.
Trong chuyện sáng tác, Đặng Thanh Như một chữ bẻ đôi cũng không biết, cho nên cô ta mới cần dựa vào con thuyền lớn như công ty giải trí Thanh Điểu, để bọn họ giúp cô ta giành được tài nguyên âm nhạc tốt nhất có thể, duy trì danh tiếng của cô ta.
Với trình độ của cô ta, tất nhiên cô ta không thể đoán được giai điệu của bài khát, và việc nội dung bài hát được triển khai như thế nào.
"Không phải nhờ đi theo Hứa Diệp thôi sao, đổi thành mình hát cũng thế."
Đặng Thanh Như nhủ thầm.
Sở dĩ cô ta muốn được biểu diễn chung với Trình Thiên Lôi, một phần là để giúp sếp Tống đối phó với Hứa Diệp, giành được ấn tượng tốt trước mặt sếp Tống, việc này có lợi cho sự nghiệp của cô ta sau này.
Lý do còn lại là, cô ta cũng muốn được hưởng ké nhiệt độ của chương trình này.
Hiện giờ chương trình Âm Nhạc Lang Thang đang nổi như cồn.
Bình thường cô ta rất ít khi tham gia gameshow truyền hình, chủ yếu do cái danh "thiên hậu tương lai này, nên cô ta mới phải kiêng dè mọi mặt.
Nếu như tham gia một gameshow âm nhạc nhỏ nào đó, địa vị của cô ta sẽ chịu ảnh hưởng xấu.
Nhưng có Trình Thiên Lôi, trở thành ca sĩ khách mời của Trình Thiên Lôi trong kỳ tiếp theo, chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng xấu.
Hiện giờ Trình Thiên Lôi liên tiếp bại dưới tay Hứa Diệp, nếu như có sự trợ giúp của cô ta, hai người tạo ra một màn trình diễn huyền thoại, đánh bại được tân binh Hứa Diệp kia.
Vậy thì phản ứng dư luận khi ấy sẽ náo động chẳng khác nào bom nguyên tử.
Hứa với chả Diệp, tân binh làng nhạc gì cơ chứ, không phải đều sẽ thua thảm trước các tiền bối hay sao.
Cộng đồng mạng sẽ tự truyền tai nhau về chuyện này, tạo ra rất nhiều đề tài đáng chú ý.
Đến khi ấy, mọi hào quang đều đổ dồn về phía cô ta.
Tân binh tài năng gì kia ơi, quay về luyện thêm rồi hãy nói.
Đối với cô ta mà nói, chuyện này chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Dù sao thì người thua cuộc trong những kỳ trước là Trình Thiên Lôi, chứ không phải cô ta.
Nhưng người thắng được Hứa Diệp, lại là cô ta.
"Tiếc thật đấy, bây giờ mình là người của Thanh Điểu, nếu không cũng có thể tìm Hứa Diệp nhờ sáng tác nhạc, mấy cậu chàng non tơ như thế, mình chỉ cần giơ chút chiêu trò là được, không phải dễ như trở bàn tay hay sao."
Đặng Thanh Như bắt chéo chân, ngón tay thon thả khẽ lướt qua phần đùi trắng nõn nà.
Cô ta kiểm soát cân nặng và dáng người vô cùng nghiêm ngặt, với "vốn tự có" này của cô ta, thanh niên hơn hai mươi tuổi như Hứa Diệp sao mà chịu nổi.
Đặng Thanh Như nhấn nút phát nhạc, sau đó nhấc ly cà phê lên.
Khúc nhạc dạo da diết được phát ra từ loa di động.
Vài giây sau, giọng ca nữ vang lên:
"Mùa anh đào còn chưa đến, chiếc máy ảnh vẫn chưa dùng."
"Quán ăn chưa kịp ghé, chuyến du lịch vẫn còn đợi anh đồng hành."
Tiếng hát của Trần Vũ Hân tựa như lời tự sự, đem lại cho người nghe cảm giác dịu nhẹ, êm đềm, vô cùng thoải mái.
Đặng Thanh Như uống một ngụm cà phê, không nói lời nào.
Đây chỉ là một đoạn nhạc bình thường mà thôi, không có gì khiến người ta rung động cả.
Khi kha khúc tiến vào đoạn thứ hai, cảm xúc trong tiếng ca bắt đầu dâng lên chút một.
"Từng chút từng chút một, mỗi ngày đều trân trọng."
"Sợ rằng bỗng nhiên không kịp yêu anh mãi về sau nữa."
Ngay sau đoạn nhạc này là điệp khúc của bài hát.
Giọng hát đầy nội lực của Trần Vũ Hân cất lên da diết:
"Kim đồng hồ vẫn luôn đếm ngược, hạnh phúc tàn dư của đôi ta."
"Khoảnh khắc ôm lấy nhau cuồng nhiệt, sẽ được khắc ghi vĩnh viễn."
"Nhịp tim cứ thế đếm ngược, sự ấm áp tàn dư của sinh mệnh."
"Ít nhất đã dốc hết lòng yêu, khi mái tóc vẫn còn đen óng, có anh chẳng sợ bạc mái đầu."
Nghe đến đây, bàn tay Đặng Thanh Như khựng lại.
Ly cà phê cầm trên tay, cô ta chẳng còn lòng dạ nào mà uống nữa.
Ở bài hát này, Trần Vũ Hân lại tiến bộ hơn so với lần trước.
Sự tiến bộ ấy cũng không hẳn là việc cải thiện trong kỹ thuật hát.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận