Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 1410: Ngươi muốn thế nào? (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:09:03
Lời này vừa nói ra, năm người còn lại của nhóm Nguyên Khí Thiếu Nữ đều không nói nên lời.
Bảo ngươi nam nhi nên tự cường, không phải bảo ngươi biến thành Cường!
Đây là cái loại tình thoại sến súa buôn nôn gì vậy.
Hiên Hiên còn cố ý che miệng, làm ra động tác buôn nôn.
"Hứa Đại, ngươi sen súa quá." Tạ Quỳnh nói.
Nhưng lúc này, Tiểu Từ lại vươn tay nói: Vậy Cường, chúng ta ởi thôi." Hứa Diệp nắm lấy tay Tiểu Từ, nói: Đi.
Hai người đi thẳng ra ngoài, để lại những người khác với vẻ mặt ngây ngốc.
Mắt Hiên Hiên trợn to, tinh thân rơi vào trạng thái sụp đổ nghiêm trọng.
Nàng lại bị ngược rôi.
Hai người các ngươi lúc nào cũng không quên khoe ân ái là sao?
Hứa Diệp và Tiểu Từ tay nắm tay, đi vê phía bãi đỗ xe của đài truyền hình.
Hắn hỏi: "Không quan tâm Hiên Hiên bọn họ không sao chứ?"
Tiểu Từ đáp: "Không sao, có Điêm tỷ ở đó."
"Vậy chúng ta đi đâu? Hứa Diệp hỏi.
Khi hắn hỏi ra vấn đề này, tay Tiểu Từ khựng lại, càng nắm chặt tay hắn hơn.
Tiểu Từ liếc mắt: "Biết rõ còn cố hỏi."
Mấy ngày nay, Hứa Diệp và Tiểu Từ đều ở tại căn nhà mà Từ gia mua ở Dương Thành.
Thẩm Hinh Ninh không có sở thích gì, chỉ thích mua nhà ở khắp cả nước, những căn nhà này đều ở trong những khu dân cư cao cấp, môi trường cũng rất tốt.
Những căn nhà này tuy đều đã được trang hoàng, nhưng trên thực tế bình thường cũng không có ai ở, chỉ có Tiểu Từ khi đi khắp nơi trên cả nước mới có cơ hội ở lại.
Ở trong nhà mình, dù sao cũng an toàn hơn ở khách sạn.
Hứa Diệp cười cười, ánh mắt đảo qua người Tiểu Từ.
Tiểu Từ đã thay trang phục biểu diễn, thân trên khoác một chiếc áo lông vũ, còn thân dưới là một chiếc váy ngắn, trên chân mang tất da chân màu da, cùng với một đôi bốt dài màu trắng.
Cách ăn mặc này làm cho đôi chân của Tiểu Từ trông thẳng tắp thon dài, đáng tiếc là chiếc áo lông vũ rộng thùng thình đã che khuất cảnh đẹp bên trong. Bi Hứa Diệp nhìn chằm chằm, Tiểu Từ có chút ngượng ngùng quay đầu đi.
Đừng nhìn ta như vậy mà. Tiểu Từ nhỏ giọng nói.
Đợi đến khi lên xe, hai người cũng giữ im lặng, cho đến khi về đến nhà của Tiểu Từ, hai người đem áo khoác treo lên giá.
Bên trong Tiểu Từ mặc một chiếc áo lót ôm sát người, cách mặc này khiến Hứa Diệp nhìn mà mơ màng.
Tiểu Từ tháo đôi bốt dài ra, đổi thành dép lê, vừa ngẩng đầu liền thấy Hứa Diệp đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng.
Mặt nàng có chút nóng lên, trong giọng nói mang theo chút hờn dỗi: "Đừng nhìn nữa, thay giày đi."
Hứa Diệp không nói gì, thay giày xong, hai người đi đến trước cửa sổ sát đất to lớn.
Cửa sổ sát đất có thể trực tiếp nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Bởi vì tối nay là đêm giao thừa, trên thân tòa Dương Thành Tháp cao vút bên ngoài sáng lên ánh đèn, ánh đèn tạo thành bốn chữ "Nguyên Đán khoái lac (Năm mới vui vẻ)
Nhìn cảnh sắc bên ngoài, Tiểu Từ chỉ cảm thấy trái tim nàng cũng đang đập thình thịch.
Đây cũng coi như là lan đầu tiên nàng và Hứa Diệp hai người cùng nhau đón giao thừa. Lúc này, nàng cảm giác có một bàn tay sờ lên eo nàng, sau đó còn không ngừng tiến vê phía trước, cuối cùng ôm trọn cả eo nàng.
Sau đó cả người nàng đều bị bàn tay này kéo lại dựa vào người Hứa Diệp.
Tiểu Từ đã có thể đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra.
Cứ để hắn vậy đi.
Giọng nói của Hứa Diệp truyên vào tai Tiểu Từ.
"Chúng ta cứ đứng đây ngắm cảnh, có chút nhàm chán nhỉ?"
Tiểu Từ hỏi: "Vậy ngươi có đề nghị gì không?"
Hứa Diệp cười nói: "Ta có một đề nghị, ngươi có đồng ý không?"
Tiểu Từ bĩu môi, đây là đêm giao thừa, không khí đã đến mức này rồi, Hứa Diệp muốn làm gì nàng cũng không bất ngờ.
"Ngươi còn chưa nói đề nghị gì, ta sao phải đồng ý." Tiểu Từ hỏi ngược lại.
"Ngươi học thông minh rồi đấy, đề nghị này chính là ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Hứa Diệp nói.
Tiểu Từ nghĩ nghĩ, bình thường lúc này, không phải đều phải kể một câu chuyện kinh dị gì đó, hoặc là một câu chuyện tình yêu gì đó, dù sao cũng đều là những mánh khóe nhỏ để lừa gạt nữ nhân mà thôi. "Ngươi kể đi." Tiểu Từ nói.
Tiểu Từ vốn tưởng rằng Hứa Diệp sẽ trực tiếp bắt đầu kể, lại không ngờ Hứa Diệp kích động nói: "Được, ta chuẩn bị một chút!"
Hứa Diệp xoay người đi vào phòng khách, tìm trong tủ ra một quyển vở và một cây bút.
Đem hai thứ này đặt lên bàn trà, Hứa Diệp lại mở TV lên.
Tiểu Từ vẻ mặt nghi hoặc nhìn một màn này.
Ngươi không phải chỉ là kể một câu chuyện thôi sao?
Sao còn làm phức tạp như vậy?
Tuy nhiên, TV mở lên, Hứa Diệp không mở bất kỳ đài truyền hình nào, mà là lấy điện thoại ra, chiếu lên TV một bức ảnh.
Bức ảnh này là một bản đồi
Hứa Diệp vẫy tay gọi: "Ngươi mau tới đây!"
Tiểu Từ vẻ mặt mờ mit đi đến trước TV, nhìn rõ khu vực hiển thị trên bản đồ này.
Đây là một bản đồ địa hình khu vực giao nhau của Xuyên tỉnh, Quý tỉnh và Điền tỉnh, phía trên còn đánh dấu một số địa danh, chỉ là những địa danh này phần lớn nàng đều không biết.
"Ngươi kể chuyện gì mà còn phải dùng bản đồ?" Tiểu Từ nghi hoặc hỏi.
"Ngươi ngôi xuống trước đi. Hứa Diệp nói. Đợi Tiểu Từ ngồi xuống ghế sofa, Hứa Diệp ngôi bên cạnh nàng, mở quyển vở ra, một tay cầm bút, một tay thì đặt lên đùi Tiểu Từ.

Bình Luận

0 Thảo luận