Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 489: Nếu như vẫn còn ngày mai, thì bạn thương ơi xin gửi người câu chúc phúc (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:09
Đoạn nhạc này sao lại dễ nghe thế nhỉ.
Cực kỳ bất thường.
"Trường đoàn, anh lấy đâu ra đoạn nhạc này vậy?" Một đoàn viên hỏi.
Vương Lê Minh cười đáp: "Tạm thời vẫn chưa thể nói với mọi người được, tôi muốn hỏi mọi người, có đồng ý lên chương trình truyền hình, diễn tấu khúc nhạc này không?"
"Tất nhiên là đồng ý rồi, chuyện này có gì to tát đâu, cũng đâu phải chúng ta chưa từng lên chương trình truyền hình, vả lại khúc nhạc này rất bắt tai, tôi rất muốn được diễn tấu bản hoàn chỉnh của nó."
"Trường đoàn, anh đừng úp úp mở mở nữa, gần đây chúng ta chẳng có bản nhạc nào để diễn tấu cả, sao mà bỏ lỡ cơ hội này được?"
Các đoàn viên tiếp lời.
Trong lòng Vương Lê Minh đã đưa ra quyết định.
Trở lại văn phòng, anh ấy lập tức gọi điện thoại cho Hứa Diệp.
"Hứa Diệp, chúng tôi nhận bản nhạc này nhé."
Hứa Diệp không mấy bất ngờ trước kết quả này, hắn tin chắc rằng nếu giao bản nhạc cho Vương Lê Minh, chắc chắn bọn họ sẽ không từ chối.
Những chuyện tiếp theo tương đối đơn giản, đó là Đây Là Studio Lớn, tổ tiết mục của Âm Nhạc Lang Thang và đoàn nhạc giao hưởng Hy Thanh sẽ cùng ký một bản hợp đồng.
Trong hợp đồng sẽ có đầy đủ các điều khoản bảo mật cần thiết.
Sau đó, Hứa Diệp mới giao lại toàn bộ bản nhạc cho Vương Lê Minh.
Trông thấy bản nhạc hoàn chỉnh, Vương Lê Minh mới yên lòng.
"Hứa Diệp còn biết làm cả nhạc giao hưởng nữa ư, thú vị thật đấy, hơn nữa người này cũng đâu có thần kinh như mọi người trên mạng nói. Quả nhiên, lời đồn trên mạng đúng là không thể tin được, mình cảm thấy cậu chàng Hứa Diệp khá tốt đấy chứ."
Vương Lê Minh nghĩ bụng.
Anh ấy mở cửa sổ trò chuyện với Hứa Diệp trong danh bạ, gửi cho Hứa Diệp một tin nhắn.
"Chúng tôi sẽ luyện tập ở đây cho đến khi tổ tiết mục của chương trình tìm tới đúng không không?"
Hứa Diệp trả lời rất nhanh.
"Đúng thế."
Vương Lê Minh chỉ định nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Diệp để xem vòng bạn bè của Hứa Diệp.
Không ngờ anh ấy lại lỡ tay bấm vào ảnh đại diện hai lần liên tiếp.
Trong phần mềm trò chuyện, chỉ cần chạm tay vào ảnh đại diện hai lần thì sẽ kích hoạt chức năng chụp ảnh.
"Bạn vỗ bụng Hứa Diệp hỏi đó là con của ai."
Vương Lê Minh nghệt mặt.
"Làm gì có người bình thường nào dùng thông báo như thế! Hứa Diệp đúng là đồ thần kinh!"
Lời đồn trên mạng không hề sai!
Vậy mà Hứa Diệp còn đáp lại một câu:
"Không phải anh."
Vương Lê Minh nghẹn họng.
Mẹ kiếp! Tôi có hỏi cậu đâu!
Kỳ thứ tư của Âm Nhạc Lang Thang phát sóng đúng lịch.
Triệu Tuệ Đình đã mở Penguin Video trên TV đợi từ sớm.
Hiện giờ phần lớn mọi người đều sử dụng TV thông minh, cũng tương tự như điện thoại di động, bên trong còn có cả phần mềm.
Chức năng này cực kỳ mới lạ đối với người dùng lớn tuổi.
Cha của Triệu Tuệ Đình không giỏi mấy thứ này lắm, thường ngày khi mở TV, ông ấy cũng chỉ xem bừa kênh nào đó của đài truyền hình, vậy mà lại chẳng có thứ gì, thậm chí khi khởi động phần mềm còn có quảng cáo.
Hơn nữa, việc đăng ký thành viên trên TV và điện thoại di động của phần mềm video này vẫn còn chưa phổ biến.
Cũng may xem Âm Nhạc Lang Thang mà không có tài khoản hội viên thì chỉ cần xem một đoạn quảng cáo, ảnh hưởng không lớn lắm.
Triệu Tuệ Đình ngồi một mình trên sô pha xem TV.
Ông Triệu cầm một cuốn sách lên đọc, ông ấy không mấy hứng thú với những chương trình truyền hình như thế này, xem cùng con gái cũng chỉ để nghe thử mấy bài hát của Hứa Diệp.
Đến khi Hứa Diệp lên sân khấu, Triệu Tuệ Đình bỗng bật cười khanh khách.
Ông Triệu tò mò nhìn TV, hỏi: "Con cười cái gì?"
Triệu Tuệ Đình trả lời ngay tức khắc: "Ba không thấy Hứa Diệp vừa xuất hiện đã gây cười rồi sao?"
Hiện giờ Hứa Diệp đã đem tới cho mọi người một phản xạ kỳ cục, chỉ cần hắn xuất hiện, mọi người chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của hắn thôi đã thấy buồn cười rồi.
Rõ ràng vẻ ngoài đẹp trai như thế, nhưng lại rất hiếm người để ý đến vẻ đẹp trai của hắn.
Ông Triệu nhìn Hứa Diệp trong TV.
"Thời còn trẻ ba của con cũng điển trai lắm, không phân cao thấp với cậu này."
Triệu Tuệ Đình "xùy" một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Cô ấy tiếp tục theo dõi TV.
Ông Triệu cũng cúi đầu đọc sách, không bao lâu sau, ông ấy nghe được âm thanh lớn, vang dội phát ra từ trong TV.
"Mọi người hãy lấy tôi làm chuẩn!"

Bình Luận

0 Thảo luận