"Những tấm bình phong bị phủ đầy bụi và có dấu vết hư hại này đã được niêm phong ở dưới tầng hầm của Cố Cung xấp xỉ ba trăm năm..."
Giọng tường thuật tràn đầy sức hút, Triệu Tuệ Đình có thể nhận ra đây là giọng của Hứa Diệp.
"Giọng của Hứa Diệp thực sự rất hay."
Cô nghĩ thầm trong lòng rồi xem tiếp.
Cô cũng rất tò mò về cuộc sống của những người sửa chữa di vật văn hóa.
Video vẫn còn đang chạy.
"Bọn họ tự coi mình là nhân viên công tác bình thường ở Cố Cung, nhưng thật ra bọn họ là những chuyên gia sửa chữa di vật văn hóa đẳng cấp nhất. Là những bác sĩ điều trị cho di vật văn hóa hàng đầu cả nước."
Trong video là một người thợ trẻ tuổi đang dùng cái nhíp, cẩn thận sửa chữa một vật trang trí khảm ở trên tấm bình phong.
Đã có một đống bình luận.
"Kính chào các chuyên gia!"
"Người học chuyên ngành sửa chữa di vật văn hóa tạt qua!"
"Tiếp sức cho Viện Trưởng!"
Rất nhiều khán giả vẫn còn đang trêu chọc.
Đoạn đầu tiên của video diễn giải về nội dung mà các chuyên gia đang sửa chữa ở trên tấm bình phong.
Sau khi đoạn này kết thúc, sẽ tiến tới phần sửa chữa đồng hồ.
Khi mọi người tiếp tục xem, bình luận cũng ngày càng nhiều.
"Anh em ơi, tôi bỗng nghĩ tới một chuyện, đây là thứ mà chúng ta được xem hả?"
"Không tin nổi, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và những di vật văn hóa này đã được rút ngắn."
"Thật sự là có cảm giác đang nói chuyện với di vật văn hóa."
Ngày trước, mọi người chỉ có thể tới viện bảo tàng để xem di vật văn hóa.
Mà cho dù có tới viện bảo tàng xem di vật văn hóa đi chăng nữa, cũng phải nhìn qua lớp tủ kính. Nếu như có hướng dẫn viên giới thiệu thì tốt, ít nhất có thể hiểu được một ít kiến thức.
Nếu không có hướng dẫn viên giải thích thì việc đi viện bảo tàng xem di vật văn hóa cũng giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Ai cũng biết những di vật văn hóa này rất đỉnh, nhưng lại không rõ tại sao nó đỉnh.
Ở trong bộ phim tài liệu này, mọi người thấy được một mặt khác của những di vật văn hóa quý giá đó.
Tới lúc mấy con mèo trong Cố Cung xuất hiện, lại có một đống bình luận nhảy lên.
"Bé mèo dễ thương quá!"
"May mắn từng có dịp gặp được mèo!"
"Đây mà là bé mèo gì, phải gọi là ngự miêu cung đình!"
Qua đây, mấy ngự miêu đã hút được một lượng lớn fan.
Ống kính chuyển động theo những chuyên gia, giọng nói của Hứa Diệp lại truyền tới.
"Khu vực mà họ làm việc được gọi là Tây Tam Viện, từng là lãnh cung. Nơi mà họ đi qua có lẽ cũng là nơi năm ấy các phi tần trong lãnh cung từng đi qua."
Tâm tư của khán giả đều bị giọng nói này kéo vào trong bộ phim tài liệu.
Giờ phút này, mọi người đều ý thức được bộ phim tài liệu này không đơn giản.
Trước đây, chưa có người nào quay chụp phim tài liệu thực tế như thế này ở Cố Cung.
Giới thiệu Cố Cung, giới thiệu di vật văn hóa cho mọi người từ góc độ của các chuyên gia sửa chữa di vật văn hóa, việc này thật sự quá thực tế.
Dù sao, những chuyên gia sửa chữa di vật văn hóa này cũng chỉ là người làm công.
Họ đi làm vào mỗi buổi sáng, lấy nước nóng, ăn cơm, tan làm giống như người bình thường.
Lịch sử lấy họ làm điểm kết nối để liên kết chặt chẽ với những người đang ngồi trước màn hình trong thời đại ngày nay.
Sau đó là hình ảnh một nhóm người đang sửa chữa chiếc tủ được làm bằng gỗ Sưa. Những người thợ trẻ tuổi đứng trên cái thang, lau chùi bề mặt của chiếc tủ.
Họ trò chuyện về những chuyện thú vị hằng ngày.
Chiếc tủ gỗ Sưa này được chế tạo vô cùng khéo léo, trên đó được chạm trổ vô số hoa văn phức tạp.
Một người thợ cảm thán: "Thời các cụ có nhiều người tài giỏi thật, chiếc tủ này quá tinh xảo, bây giờ muốn làm cũng khó có thể làm được."
Người thợ này vừa dứt lời, người thợ khác nói ngay: "Nếu lúc đó không làm cẩn thận, sẽ bị Hoàng thượng chém đầu đó. Bây giờ viện trưởng sẽ không chém đầu chúng ta đâu."
Câu trả lời thật thà khiến cho Triệu Tuệ Đình bật cười.
Nói quá đúng!
Trong khu bình luận, mọi người cũng bắt đầu cà khịa.
"Di vật văn hóa này đẹp không? Là thứ mà thợ thủ công dùng mạng sống đổi lại đó."
"Thảo nào những di vật văn hóa này tinh xảo như vậy, lý do này quá tuyệt."
"Thầy ơi sao thầy lại nói thật vậy!"
Mọi người phát hiện bộ phim tài liệu này hoàn toàn không phải loại phim tài liệu cố gắng nhồi nhét mọi thứ vào đầu như mọi người đã nghĩ.
Không cứng nhắc chút nào, xem rất tự nhiên.
Tiếp sau, có một người thợ lớn tuổi chạy xe đạp ra bên ngoài Cố Cung, nói là phải làm chuyện lớn.
Hóa ra chuyện lớn này chính là đi hút thuốc.
Bên trong Cố Cung không được phép hút thuốc, muốn hút thì phải đi ra ngoài.
Chuyện này khiến cho người xem cười vang.
Điều này quá thực tế rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận