Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 326: Em ăn tiệc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:08
Sau khi trò chuyện mấy câu với Đường Tư Kỳ, Hứa Diệp bèn gọi ngay cho nhân viên trong studio, bắt đầu sắp xếp chuyện này.
Sau đó lại gọi một cú điện thoại cho Đổng Ngọc Khôn.
"Tiểu Đổng, tôi có việc cực kỳ quan trọng muốn giao cho cậu." Hứa Diệp chậm rãi nói.
"Tổng Giám đốc Hứa, xin cứ giao việc!"
Giọng điệu của Đổng Ngọc Khôn rất kích động.
Danh tiếng và địa vị của cậu ấy bây giờ và trước đây phải gọi là khác nhau một trời một vực.
Đây đều là nhờ Hứa Diệp giúp cậu ấy.
Đúng là anh Diệp không bình thường thật, nhưng anh Diệp có thực lực chân chính.
Đổng Ngọc Khôn đã xem Hứa Diệp như ân nhân của mình chứ không đơn giản chỉ là ông chủ nữa.
Chuyện Hứa Diệp sắp xếp cho cậu ấy, sao có thể là chuyện không quan trọng được?
Chắc chắn là một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Bắt đầu từ tối nay, cậu phát sóng trực tiếp nhảy bài tập thể dục, mấy bài thể dục này đều dùng nhạc nền của chúng ta, sau này khi nào tôi có thời gian thì sẽ làm thêm một số ca khúc mới cho các cậu, cậu cũng thiết kế thêm một số động tác thể dục nhịp điệu đi."
Nghe Hứa Diệp nói xong, vẻ mặt Đổng Ngọc Khôn ngơ ngác.
"Tổng Giám đốc Hứa, nhưng mà em là ca sĩ mà."
"Cậu cũng có thể kiêm chức huấn luyện viên tập thể dục mà."
Lời Hứa Diệp nói không thể nào phản bác được.
Ca sĩ thì làm sao.
Dù sao cậu cũng mới chỉ có một đĩa đơn.
"Thời gian cụ thể thì cậu hãy trao đổi với các đồng nghiệp khác đi, thật ra cũng không cần tập mỗi ngày, chỉ cần bốn năm lần một tuần là được, mỗi lần nhảy khoảng hai tiếng." Hứa Diệp tiếp tục nói.
Đổng Ngọc Khôn nghe mà nhói lòng.
Cậu ấy quả thật có tập thể thao này kia, nhưng tập thể dục trực tiếp thì chưa bao giờ.
Phát sóng trực tiếp tập thể dục cho mọi người coi, đây rốt cuộc là lối suy nghĩ gì vậy?
Thôi tóm lại một câu, tin tưởng anh Diệp!
Chuyện anh Diệp sắp xếp chưa bao giờ có vấn đề!
Đổng Ngọc Khôn kiên quyết nói: "Được, anh Diệp, em sẽ làm bất cứ chuyện gì!"
Hứa Diệp an ủi nói: "Cố lên!"
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Diệp thầm nghĩ trong lòng.
'Đổng Ngọc Khôn, cậu chuẩn bị nghênh đón người hâm mộ của mình đi, có điều hội fan của cậu chắc là hơi khác với fan của nghệ sĩ khác đấy."
Con đường này của Đổng Ngọc Khôn là đang làm theo con đường của Lưu Canh Hoành ở Trái Đất.
Năm đó Lưu Canh Hoành tập thể dục nhịp điệu trên phát sóng trực tiếp, sau khi nổi tiếng còn tạo ra nhóm cô gái Lưu Canh Hoành.
Nhóm này tập hợp những cô gái lại sau đó cùng tập thể hình với vợ chồng Lưu Cảnh Hoành.
Sau còn có nhóm chàng trai Lưu Cảnh Hoành.
Quan hệ của Lưu Cảnh Hoành và Châu Kiệt Luân rất tốt, Lưu Cảnh Hoành đã giúp đỡ lúc Châu Kiệt Luân chưa nổi tiếng, sau đó Châu Kiệt Luân luôn muốn nâng đỡ để Lưu Cảnh Hoành nổi tiếng.
Kết quả là Châu Kiệt Luân không thể giúp Lưu Cảnh Hoành nổi tiếng được, đến tận hai mươi năm sau, Lưu Cảnh Hoành dựa vào việc tập thể dục này mới trở nên nổi tiếng.
Sau khi nổi tiếng rồi, mặc dù có công ty chuyên nghiệp đứng ra phát triển hoạt động, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, con đường này đã được khai phá.
Đúng lúc để Đổng Ngọc Khôn thử một lần, nói không chừng có thể lặp lại sử cũ.
Sau khi sắp xếp xong việc tiếp theo, Hứa Diệp liền lên máy bay bay về kinh đô.
Lần này hắn chỉ dẫn theo một nhân viên là Trịnh Vũ.
Nếu hắn không có thời gian xử lý công việc thì còn có Trịnh Vũ hỗ trợ giải quyết.
Khi hắn đến sân bay kinh đô, tổ chương trình đã cử một chiếc xe riêng tới đón hắn.
Hứa Diệp đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, bây giờ mỗi lần ra đường hắn đều phải trang bị đầy đủ, nếu không sẽ bị người khác nhận ra, phiền phức vô cùng.
Nhất là người hâm mộ của hắn chẳng ai chịu rảnh rỗi cả, ai biết được bọn họ sẽ sửa thành dạng gì.
Một chiếc xe thương vụ đang đậu bên đường, tài xế mặc trang phục lịch sự bước tới nhận hành lý trong tay Hứa Diệp.
Trịnh Vũ cũng hỗ trợ cất hành lý vào cốp xe.
Sau khi chuẩn bị xong, lái xe mỉm cười nói với Hứa Diệp: "Ngài Hứa, mời ngài lên xe."
Hứa Diệp nói: "Chú đóng cửa xe lại đi."
Tài xế nhất thời đầy dấu chấm hỏi.
"Đóng cửa xe rồi thì làm sao ngài lên xe được?"
"Chú mở cửa sổ xe đi."
Nghe Hứa Diệp nói vậy, tài xế liền im lặng không nói năng gì, ánh mắt chú nhìn Hứa Diệp hiện rõ năm chữ.
Ngài có sao không vậy?
Trịnh Vũ ở một bên bước tới cạnh tài xế, nói nhỏ bên tai chú: "Cậu ấy nói gì thì chú cứ làm vậy đi, không cần lo chuyện khác đâu."
Tài xế nghe vậy đầu tiên là cau mày, sau đó lộ vẻ kinh ngạc.
"Tôi biết rồi, các anh cũng vất vả quá, phải làm việc với một người đầu óc có vấn đề như vậy."
Tài xế làm đúng theo những gì Hứa Diệp yêu cầu.
Đóng cửa xe lại, mở cửa sổ xe.
Hứa Diệp lui về sau mấy bước, đứng cách xe khoảng chừng ba mét.
Trịnh Vũ ở một bên lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, lái xe thì nhìn ra ngoài.
Lúc này, Hứa Diệp đột nhiên tăng tốc, chạy về phía trước rồi bất ngờ nhảy lên khi đến gần xe.

Bình Luận

0 Thảo luận