"Hứa Diệp cậu con mẹ nó chắc chắn là có bệnh! Trộm mộ thì trộm mộ đi cậu kể kinh dị vậy làm gì!"
"Các anh em, vợ tôi cương quyết muốn nghe Hứa Diệp kể chuyện, cảm ơn Hứa Diệp, đêm nay vợ tôi ôm tôi rất chặt."
"Cuốn sách này đúng là rất không tồi, chỉ là không tốt cho bàng quang cho lắm."
Rất nhanh, trên điện thoại của Cảnh Hi Duyệt hiện lên một thông báo, có người trả lời cái bình luận mà cô vừa đăng lên.
Cảnh Hi Duyệt mở ra thì thấy.
"Bạn nói muộn rồi, tôi tè ra quần rồi, hiện tại tôi đang không biết sáng mai phải giải thích với bố mẹ thế nào đây."
Cảnh Hi Duyệt phì cười.
Không thể nghi ngờ, chất lượng cuốn sách này của Hứa Diệp là vô cùng tốt.
Vốn dĩ chỉ là những người nghe tò mò nên bấm vào, gần như tất cả đều được giữ lại, hơn nữa đều nghe hết.
Trần Nghĩa Cường tỉnh giấc, việc đầu tiên ông ta làm sau khi rời giường là mở điện thoại lên, kiểm tra bảng xếp hạng sách mới trên nền tảng Duyệt Động.
"Chắc là sách của mình phải lên top rồi."
Trần Nghĩa Cường nghĩ trong lòng, mắt lại thấy sách của ông ta vẫn còn nằm ở vị trí thứ mười.
"Vậy mà thứ hạng lại không có gì thay đổi?"
Ánh mắt Trần Nghĩa Cường nhìn lên mấy cuốn sách bên trên sách của mình, trong số đó có một vài tác phẩm kinh điển, bao gồm cả tác phẩm kinh điển của văn học Trung Hoa.
Đến khi ánh mắt ông ta chạm phải tên cuốn sách đứng đầu tiên, ông ta lập tức hơi sửng sốt.
"Ma Thổi Đèn? Sách của ai vậy? Hôm qua có thấy đâu."
Trần Nghĩa Cường bấm vào, nhìn thấy phần giới thiệu của cuốn sách này.
"Hứa Diệp!?"
Trần Nghĩa Cường ngây người.
"Chắc không phải là Hứa Diệp mà mình biết chứ hả?"
Đêm qua, sau khi đăng Weibo xong thì Trần Nghĩa Cường liền đi ngủ luôn, không biết đến chuyện Hứa Diệp phát hành sách.
Ông ta đọc sơ qua phần giới thiệu, sau khi nhìn thấy phần giới thiệu nói người kể chuyện Hứa Diệp chính là ca sĩ Hứa Diệp, sắc mặt lập tức trở nên xấu xí.
"Thật sự là cậu ta? Rốt cuộc thì sao lại thế này?"
Trần Nghĩa Cường không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hôm qua ông ta vẫn còn là người chỉ điểm giang sơn, phê bình Hứa Diệp là một kẻ thất học, bây giờ Hứa Diệp đã viết nên một cuốn sách?
Còn phát hành cả bản audio?
Vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng sách mới?
Nói vậy thì, nếu không có cuốn sách của Hứa Diệp, tác phẩm của ông ta hiện tại hẳn sẽ đứng thứ chín chứ không phải thứ mười.
Trong lòng Trần Nghĩa Cường chợt có một linh cảm không tốt lắm, ông ta lập tức nhấn vào phần bình luận trong tác phẩm Ma Thổi Đèn xem thử.
Gần như toàn bộ đều là bình luận tích cực.
"Không thể nào! Sao có thể như vậy được! Tại sao cậu ta lại viết sách được chứ?"
Trần Nghĩa Cường không thể tin nổi.
Trong suy nghĩ của ông ta, viết sách là một công việc vô cùng thiêng liêng, Hứa Diệp xứng sao?
Thái độ của ông ta hiện tại thật ra cũng khá giống với thái độ của các nhà văn truyền thống đối với các nhà văn mạng.
Mấy người là cái thá gì, dựa vào đâu mà viết sách?
Dựa vào đâu mà còn có nhiều người đọc như vậy?
Một tên thất học như Hứa Diệp mà còn có thể viết sách?
"Chắc chắn là fan Hứa Diệp đang kiểm soát bình luận rồi! Đang làm số liệu thôi!"
Trần Nghĩa Cường thầm khẳng định.
Các nghệ sĩ lưu lượng đều làm vậy mà.
Ông ta mở app tin nhắn lên, nhóm quản lý Hiệp hội Ca sĩ Hoa Hạ đã nổ tung.
"Thầy Trần, sách của Hứa Diệp không thể bằng thầy được, chỉ là cái gì mà ma ma quỷ quỷ, không có nội hàm."
"Cái quái gì mà thổi đèn với trộm mộ? Toàn là thủ đoạn bịp bợm để tuyên truyền mấy cái giá trị xấu xa!"
"Thầy Trần đừng tức giận, sách của Hứa Diệp có khi là được người khác viết hộ đấy!"
Một đám người tâng bốc trong nhóm.
Nhưng số lượng đã ít hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Có một số người đã nghe hết tác phẩm Ma Thổi Đèn của Hứa Diệp, hiểu rõ chất lượng của cuốn sách này.
Thực sự không thể nói ra câu sách của Trần Nghĩa Cường hay hơn sách của Hứa Diệp.
Trần Nghĩa Cường đọc được những tin nhắn này, tâm trạng cũng bình ổn hơn một chút.
"Tôi đã biết chuyện này rồi."
Trần Nghĩa Cường trả lời lại một câu.
Không ít người trong nhóm lại tiếp tục nịnh hót ông ta.
Trần Nghĩa Cường cũng mở sách của Hứa Diệp lên, định bụng nghe thử một chút rồi nhận xét.
Trần Nghĩa Cường ngơ ngác dựa vào sô pha, sắc mặt xanh mét.
Cuốn sách này của Hứa Diệp, nói không hề khoa trương, là tác phẩm mà cả đời này ông ta không bao giờ có thể viết ra được.
Ông ta không thể tạo ra những thiết lập kỳ lạ và trí tưởng tượng giống như tác phẩm này.
Vốn dĩ ông ta còn định phát biểu nhận xét một phen, nhưng hiện tại lại khó mà mở miệng.
Trần Nghĩa Cường mở Weibo, vị trí đầu tiên trên bảng hotsearch hiện rõ rành rành ba chữ Ma Thổi Đèn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận