Trước đây, chưa bao giờ có nhiều người nhìn bọn họ nhiều như vậy.
Hứa Diệp cởi bỏ mảnh vải đỏ trên cánh tay, gấp gọn và cất vào túi, mặt mày nghiêm túc nói: "Đã xong, chúng ta tiếp tục đi."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên khá lúng túng.
Điện thoại của Lưu Trí Viễn reo lên.
Anh ta nhanh chóng nhấc lên và nói: "Vâng ạ, vâng ạ! Xin ngài hãy chờ một chút, tôi sẽ đến ngay!"
Lưu Trí Viễn không quan tâm đến những điều khác, anh ta vội vàng chạy tiếp.
Nhóm Hứa Diệp tiếp tục theo sau, quan sát và ghi chép về một ngày của anh ta.
Trong buổi sáng, Lưu Trí Viễn đã dẫn khách đi xem nhà và còn có một số chủ nhà đến tìm anh ta để bán nhà. Anh ta đã ghi lại tình trạng của các căn nhà.
Những căn nhà gần đây thì vẫn có thể đi bộ đến. Nhưng với những căn nhà xa hơn, Lưu Trí Viễn phải đi bằng xe đạp điện.
Sau một buổi sáng bận rộn, đến giờ nghỉ trưa.
Lưu Trí Viễn dẫn mọi người đến một khu chợ ẩm thực.
"Mỗi ngày tôi thường ăn ở đây vì giá rẻ hơn so với mặt bằng chung. nếu mọi người không phiền thì hãy cùng tôi đi ăn."
Loại khu chợ ẩm thực này thường nằm trong các trung tâm mua sắm nhỏ, bên trong là các gian hàng nhỏ.
Giá cả ở đây thường rẻ hơn nhiều so với các cửa hàng độc lập ở bên ngoài.
Hứa Diệp cười và nói: "Đi thôi! Vừa đúng lúc để nếm thử hương vị ở đây."
Dĩ nhiên Mã Lục sẽ đi theo Hứa Diệp. Trình Thiên Lôi mặc dù cảm thấy hoàn cảnh ở đây quá tệ nhưng vì đang ghi hình chương trình nên gã không nói gì.
Sau khi vào trong, Lưu Trí Viễn giới thiệu: "Ở đây có suất cơm, mì, mòn hầm nấu trong nồi đất, lẩu cay ma lạt thang..."
Rõ ràng, Lưu Trí Viễn rất quen thuộc với tiệm ăn này.
"Nếu mọi người ăn ở đây, tôi mời. Tôi có thẻ cơm của đây." Lưu Trí Viễn quơ quơ tấm thẻ cơm trong tay.
Hứa Diệp ngay lập tức nói: "Việc này không cần đâu. Tôi làm sao có thể giương mắt nhìn anh chi tiền cho chúng tôi?"
Lưu Trí Viễn cười: "Tôi biết mọi người có tiền. Nhưng tôi vẫn có thể mời mọi người ăn bữa này."
"Tôi thật sự không thể giương mắt nhìn mà."
Hứa Diệp than thở đôi câu rồi hắn đi tới quầy cơm suất nhanh ở bên cạnh cửa sổ, gọi hai món thịt và một món rau.
Quầy cơm có nhiều loại thức ăn, mọi người có thể tự chọn.
Sau khi bác gái lấy cơm xong liền nói:"Hết mười bốn tệ."
"Anh Viễn, anh thanh toán đi."
Lưu Trí Viễn ngơ ngác.
Chả phải cậu nói cậu không thể giương mắt nhìn sao?
Lúc này, hai tay Hứa Diệp che kín mắt.
"Anh mau trả đi, tôi thật sự không thể giương mắt nhìn mà."
Lưu Trí Viễn sửng sốt.
Anh ta nhớ lại những cuộc tranh luận trên mạng về Hứa Diệp.
Lúc đó, mọi người trên mạng đều nói Hứa Diệp mắc bệnh nặng, nhưng anh ta lại không tin.
Làm sao một người bình thường có thể như vậy?
Bây giờ anh ta thật sự tin rằng Hứa Diệp mắc bệnh nặng!
Lưu Trí Viễn cũng không chậm trễ, tiến lên trực tiếp thanh toán bằng thẻ.
Mã Lục cũng gọi một suất cơm, học theo Hứa Diệp để Lưu Trí Viễn thanh toán.
Cuối cùng, Trình Thiên Lôi không gọi món gì. Thực ra gã cảm thấy món ăn ở đây không hợp vệ sinh nhưng gã không nói ra mà chỉ nói rằng gã không đói lắm.
Mọi người tìm một chiếc bàn ở trong góc để ngồi và ăn.
Mã Lục hỏi: "Anh Viễn, anh đã làm nghề này bao lâu rồi?"
Lưu Trí Viễn trả lời: "Khoảng một hai năm thôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, ban đầu tôi dự định làm việc trong một nhà máy, chuyên ngành cơ khí. Mọi người chưa từng làm việc trong nhà máy nên chắc chưa hiểu môi trường bên trong nó, nó khá nhàm chán."
"Lúc đấy, tôi cảm thấy công việc này thật vô nghĩa nên liền từ chức rồi trở về An Thành để xông pha thử sức mới lĩnh vực khác. Tuy nhiên, với chuyên môn của tôi, thực ra không có nhiều công việc phù hợp. Sau một thời gian làm việc trong các ngành khác nhau, tôi không thể tìm được công việc trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Hiện tại, tôi chỉ có thể làm công việc bán hàng."
Khi nói về quá khứ, trong ánh mắt của Lưu Trí Viễn có một chút hoài niệm.
"Nói ra cũng sợ mọi người cười chê, tôi cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn thuê nhà ở. Mỗi ngày tôi bán nhà cho người khác, nhưng lại không thể mua được một căn nhà cho mình."
Khi đang nói, điện thoại di động của Lưu Trí Viễn reo lên.
Anh ta nhấc máy.
"Trí Viễn, khi nào cậu rảnh thì cùng nhau đi uống rượu đi."
Khuôn mặt của Lưu Trí Viễn có chút thay đổi, anh ta giả vờ nhẹ nhàng nói: "Công việc của tôi quá bận rộn nên không có thời gian. Khi nào rảnh tôi sẽ liên lạc với các cậu sau."
"Được, nhớ đừng quên nhé, đã lâu lắm rồi chúng ta không đi uống rượu cùng nhau."
Sau khi đặt máy, Lưu Trí Viễn cười khổ: "Đó là bạn cùng phòng của tôi ở đại học."
Hứa Diệp có thể hiểu cảm nhận của Lưu Trí Viễn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận