Hứa Diệp trực tiếp hô lớn: "Mọi ánh mắt hãy nhìn về phía tôi!"
Nghe giọng nói của Hứa Diệp, Ngô Thái An ngẩn người.
Hành động hướng ngoại gì đây!
Quả nhiên, sau khi nghe thấy giọng của Hứa Diệp, vốn dĩ có vài người không nhìn sang, giờ đều đồng loạt nhìn về phía Hứa Diệp.
Ngô Thái An lập tức cảm thấy những ánh mắt này dường như đều đang nhìn anh ấy.
Làm tâm trạng anh ấy vô cùng bồn chồn, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào trong.
Đạo diễn Hứa, anh rốt cuộc đang làm gì thế!
Thế nhưng, Đường Tư Kỳ ở bên cạnh lại vô cùng phấn khích.
Cô ấy nhìn Hứa Diệp với vẻ mặt tràn đầy sùng bái.
Chờ khi ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn qua, Hứa Diệp hô lớn: "Tôi nói một chuyện, mùa xuân đã đến rồi, nhưng mọi người đừng vội cởi quần thu, chú ý giữ ấm, chúc mọi người sức khỏe dồi dào! Xong rồi, giải tán thôi!"
Lúc nói những lời này, giọng của Hứa Diệp vô cùng tự nhiên, không có chút ngập ngừng nào.
Làm Ngô Thái An ở bên cạnh nhìn mà ngơ ngác.
Anh thực sự không có tí sợ giao tiếp xã hội nào luôn nhỉ!
Có thể làm vậy ở nơi công chúng à?
Trên thực tế, nếu là diễn xuất mà nói, Ngô Thái An cũng dám làm vậy, niềm tin của anh ấy vẫn rất mạnh.
Nhưng bảo anh ấy làm vậy trong đời thực, anh ấy không dám.
Chuyện này quá xấu hổ mà!
Nghe lời Hứa Diệp nói, xung quanh vang lên tràng tiếng cười.
Có người nhìn Hứa Diệp với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, có người cười xong rồi rời đi.
Hứa Diệp nhìn Ngô Thái An.
"Anh cũng làm một lần xem, muốn hô cái gì thì hô cái đó."
Ngô Thái An hơi lo lắng, nói: "Đạo diễn Hứa, hay là thôi đi, tôi không còn căng thẳng nữa."
"Anh nói chuyện còn vấp mà bảo không căng thẳng, ngại đúng không? Tiểu Đường, đến trình diễn cho anh Ngô của cô xem một lần đi." Hứa Diệp thuận miệng nói.
Sau đó, Ngô Thái An nhìn thấy Đường Tư Kỳ thuần thục chạy vài bước tới bên cạnh, tiếp đến học theo động tác vừa nãy của Hứa Diệp làm lại một lần.
Đợi đến cuối cùng, Đường Tư Kỳ hô lớn: "Tôi có một vấn đề, tại sao mọi người lại ở đây vậy? Sao mọi người không đi ga tàu hỏa thế?"
Nhóm hành khách xung quanh đều dại ra.
Mẹ nó, tôi ngồi máy bay đến đây, không ở đây thì ở đâu.
Tên nhóc này còn bệnh hơn người hô đừng cởi quần thu vừa nãy!
Đường Tư Kỳ hô xong, lập tức đến bên cạnh Hứa Diệp, khuôn mặt tràn đầy phấn khích nhìn chằm chằm vào Ngô Thái An.
Ánh mắt ấy dường như đang nói "Đến lượt anh rồi".
Ngô Thái An nói: "Thế này thực sự được sao? Tôi cảm thấy mình còn căng thẳng hơn."
Hứa Diệp nói: "Anh không thử thì làm sao biết được?"
Nhìn ánh mắt của Hứa Diệp và Đường Tư Kỳ, Ngô Thái An không chống đỡ nổi nữa.
Anh ấy cảm thấy, nếu hôm nay anh ấy không hô được, thì hai người này sẽ không để cho anh ấy đi.
Ngô Thái An cắn răng, tim đập mạnh.
Hô thì hô!
Anh ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra mấy bước, rồi bắt đầu vỗ tay.
Kế đó, một đám người lại nhìn sang đây.
Lần này mọi người đều cạn lời rồi.
Lúc nãy có hai tên ngốc đứng hô ở chỗ này, giờ còn có tên thứ ba nữa chứ!
Sau khi nhìn sang, mọi người đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra ba tên ngốc đấy là một nhóm.
Sau khi ánh mắt những người này nhìn sang, Ngô Thái An cảm thấy tim anh ấy gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May là anh ấy đeo khẩu trang, nếu không những người này đã nhìn thấy gò má đỏ bừng của anh ấy rồi.
Đúng lúc này, Ngô Thái An hét lên: "Mọi ánh mắt hãy nhìn về phía tôi! Tôi muốn nói một chuyện!"
Nói xong, khóe mắt của Ngô Thái An nhìn thấy nhân viên sân bay đang đi về phía anh ấy.
Nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa!
Đầu óc Ngô Thái An nhanh chóng hoạt động, sau đó nhanh trí, hô lớn: "Chúc mừng năm mới mọi người!"
Nói xong, Ngô Thái An còn cúi đầu chào mọi người.
Làm xong hết thảy, anh ấy vội vàng chạy tới bên cạnh Hứa Diệp.
"Đạo diễn Hứa, tôi xong rồi!" Ngô Thái An gấp gáp nói.
Hứa Diệp nói: "Vậy thì đi thôi, còn không đi thì bảo vệ sẽ tới đây mất!"
Hứa Diệp kéo cánh tay Ngô Thái An chạy ra ngoài, Đường Tư Kỳ cũng chạy theo sau.
Chờ đến khi ba người ra được bên ngoài, Hứa Diệp nói: "Còn căng thẳng không?"
Ngô Thái An chậm rãi nói: "Không căng thẳng nữa!"
Bây giờ Ngô Thái An chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, đâu rảnh bận tâm chuyện có căng thẳng hay là không.
Quan trọng nhất là, anh ấy cảm thấy não mình đã teo đi rồi.
Trong phút chốc, anh ấy lại có cảm giác sảng khoái.
Hóa ra teo não thật sự rất sảng khoái!
"Không ngờ cuộc sống của đạo diễn Hứa lại luôn thú vị như vậy."
Ngô Thái An đã sống ba mươi năm, lần đầu tiên mới có cảm giác thả lỏng như vậy.
Anh ấy suy nghĩ kỹ càng lại, thật ra, nhiều lúc cũng không cần sống mệt mỏi như thế.
Làm một bệnh nhân tâm thần cũng rất tốt đấy.
Lúc này, nhân viên của tổ chương trình chú ý đến đoàn của Hứa Diệp, nhanh chóng chạy qua.
Nhân viên này là một cô gái, trông khá trẻ, sau khi gặp Hứa Diệp, cô ấy vội hỏi: "Xin hỏi, có phải người của đoàn làm phim [Võ Lâm Ngoại Truyện] không ạ?"
Hứa Diệp đáp: "Phải."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận