"Hứa Diệp chắc chắn sẽ không bao giờ viết bài hát cho các cậu!"
Tạ Quỳnh nghĩ, cậu chắc chắn ba lần rồi đấy.
Lúc này Hứa Diệp đã kết thúc màn trình diễn của mình.
Khi câu "Mừng ngày sinh nhật của em" cuối cùng kết thúc, âm thanh đàn dương cầm cũng dừng lại theo.
"Tiết mục quảng bá của tôi đã kết thúc, bài hát này tên là Sinh Nhật Vui Vẻ." Hứa Diệp từ tốn nói.
Vu Vi nhìn thời gian, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
"Hứa Diệp, cậu có hai phút để trình diễn, hiện tại mới chỉ qua một phút rưỡi thôi."
Màn trình diễn của Hứa Diệp luôn ngắn ngủi như vậy.
Lần trước cũng vậy, không sử dụng hết thời gian quy định.
Lần này cũng vậy.
Mặc dù bài hát của hắn vốn dĩ ngắn thật, nhưng cũng không thể tùy ý bỏ qua phần thời gian còn lại như vậy.
Hứa Diệp suy nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ hát lại cho mọi người một lần nữa, phiền chị lấy đàn nhị cho em."
Vu Vi ngẩn người
Lấy đàn nhị để làm gì?
Một nhân viên bước lên, mang đàn nhị đến cho Hứa Diệp.
Hứa Diệp vẫn ngồi trên ghế, đặt đàn nhị lên đùi.
"Sinh Nhật Vui Vẻ phiên bản đàn nhị, dành tặng mọi người."
Vừa dứt lời, Hứa Diệp bắt đầu kéo đàn.
Tiếng đàn nhị đặc trưng vang lên.
Giai điệu vẫn là giai điệu cũ.
Nhưng ngay khi tiếng đàn cất lên, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
"Mẹ nó đây đâu phải là bài chúc sinh nhật nữa, đây là bài đưa tiễn người ta đi mà!"
"Hứa Diệp, tôi van cậu đừng kéo nữa! Tôi nghe không nổi!"
"Đậu má! Hứa Diệp cậu quá đáng quá đi mất!"
Âm thanh đàn nhị quả thực rất đặc biệt.
Cùng một giai điệu, nhưng khi được Hứa Diệp kéo bằng đàn nhị lại mang theo một cảm giác bi thương khổ sở.
Nghe không giống như đang ở buổi sinh nhật, mà giống như đang ở đám tang.
Bất kể là ban giám khảo hay khán giả đều không thể nhịn được nữa.
Hứa Diệp, cậu ta đúng là bị bệnh nặng lắm rồi!
Nụ cười trên môi Từ Nam Gia dần biến mất, nhường chỗ cho khuôn mặt méo mó.
"Aaaaa! Hứa Diệp tại sao cậu lại đâm cho tôi một nhát vào lúc tôi đang vui nhất thế này!"
Từ Nam Gia đau đớn bịt kín hai tai.
Cô ấy thật sự nghe không nổi bài này nữa.
Cảm giác như muốn tiễn thẳng cô ấy xuống suối vàng vậy.
Tạ Quỳnh ở bên trên Từ Nam Gia: "Đây là bài hát Hứa Diệp viết cho cậu đấy, sao lại không chịu nghe vậy."
Nói xong Tạ Quỳnh bắt đầu bật cười ha hả.
Hứa Diệp, người này không nghiêm túc quá ba giây nổi.
Vừa rồi còn trông ngầu lòi đẹp trai thế mà, vậy mà giờ lại khiến tất cả mọi người nghe được bài Sinh Nhật Vui Vẻ phiên bản đàn nhị này đều muốn đánh hắn một trận.
Cả hiện trường đều có cảm giác âm khí bủa vây.
Hứa Diệp kéo đàn xong thì nhìn về phía Vu Vi.
"Đạo diễn Vu, đã hết thời gian chưa?"
Vu Vi bất lực đáp: "Tôi nên nói hết rồi hay là chưa hết đây?"
Hứa Diệp cười nói: "Nếu chưa hết thời gian, em có thể đàn thêm lần nữa phiên bản kèn xô-na."
Vu Vi đáp ngay tắp lự: "Hết rồi, hết rồi, cậu mau xuống sân khấu giùm tôi."
Tiết mục này đem lại hiệu quả lớn cho chương trình.
Khán giả tại trường quay khi nhìn thấy cảnh này đều bật cười vui vẻ.
Lúc thấy Hứa Diệp xuống sân khấu, Lâm Ca mang vẻ mặt khó chịu.
Niềm vui khi nghe bài hát Sinh Nhật Vui Vẻ lúc đầu đã biến sạch bách.
Phiên bản đàn nhị quả thực quá ám ảnh.
Lúc này anh ta chỉ muốn đấm Hứa Diệp. một phát cho hả dạ.
Tiếc là không đánh lại.
Mã Lục cười nói: "Hứa Diệp, bài này hay thật đấy, tôi muốn học!"
"Tôi chỉ biểu diễn một lần thôi, cậu học xong chưa?" Hứa Diệp hỏi.
"Tôi học xong chết liền!"
Sau khi Hứa Diệp ngồi xuống, bầu không khí trong toàn bộ căn phòng trở nên kỳ lạ.
Quá âm u.
Vu Vi xoa xoa cánh tay, vừa nãy hình như cô ấy đã nổi cả da gà.
"Chúng ta bắt đầu phần tiếp theo đi."
Cô ấy chọn cách đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí này.
Phần tiếp theo là bốc thăm.
Nhân viên công tác mang lên một mô hình thu nhỏ của Cố Cung.
Vu Vi một lần nữa giải thích luật bốc thăm.
Sau đó mọi người di chuyển đến xung quanh mô hình này.
Mô hình này trưng bày một số công trình kiến trúc thu nhỏ của Cố Cung, những công trình này đều nhỏ bé tinh xảo, rõ ràng đã được đầu tư rất nhiều tâm huyết.
Tuy nhiên, chỉ có sáu mô hình có thể di chuyển được.
Chỉ có nữ ca sĩ biết mình sẽ bị loại đã không tiến đến.
Hứa Diệp vẫn là người bốc thăm đầu tiên.
Hắn đưa tay ra, tùy ý chọn một mô hình.
Không phải là Hứa Diệp không quan tâm đến thứ tự, mà chỉ là hôm nay có ngôi sao may mắn của anh ta ở đây, Hứa Diệp nghĩ mình không thể nào gặp xui xẻo được.
Sau khi cầm mô hình lên, Hứa Diệp nhìn vào đế.
"Tôi vẫn là số chín à!"
Lâm Ca tiến đến liếc nhìn, trên đế có một con số "6".
Anh ta nhìn sang Mã Lục, cả hai lập tức hiểu ý, sau đó cùng nhau hô to: "À đúng nhỉ, đúng nhỉ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận