Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 340: Phong nguyệt vô can (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:08
Ngay cả những vị giám khảo vốn ít khi khen ngợi kia cũng đang vỗ tay tán thưởng.
Đến phần đánh giá, những người này lại bắt đầu khen ngợi.
Trên khuôn mặt Trình Thiên Lôi luôn mang theo nụ cười nhạt.
Trong phòng chờ, Lâm Ca và Mã Lục ngồi cùng nhau.
Lâm Ca có chút lo lắng nói: "Trình Thiên Lôi chơi lớn, hơi khó cho Hứa Diệp rồi."
Bài hát của Trình Thiên Lôi càng hay thì Hứa Diệp diễn sau gã sẽ càng thiệt thòi.
Hai bài hát liền kề nhau, khán giả vẫn còn nhớ cảm xúc mà bài hát trước mang lại nên rất dễ sẽ mang ra so sánh.
Bài hát này do Chu Mạnh Nho sáng tác, Lâm Ca cảm thấy rất hay.
Lúc này, ống kính đã lia đến một nhóm người lớn tuổi ngồi dưới khán đài.
Lâm Ca biết hết những người này, họ đều là người của Bảo tàng Cố Cung.
Nhóm người của Tề Đông Tường cũng đến xem biểu diễn.
Có điều vẻ mặt của họ cũng không kích động như những người khác, ngay cả lúc vỗ tay họ cũng chỉ vỗ một cách tượng trưng.
"Bài hát này của Thiên vương Trình dường như không gây được ấn tượng với nhóm người Viện trưởng Tề." Mã Lục nói.
"Bài của chúng ta cũng vậy." Lâm Ca cười đáp.
Nhóm người Tề Đông Tường là khách mời bên ngoài, không tham gia bỏ phiếu nên không ảnh hưởng đến kết quả.
Muốn hát được một bài để làm cảm động tới các cụ ông này rất khó.
Một lúc sau, phần trình diễn của Trình Thiên Lôi kết thúc.
Người dẫn chương trình tuyên bố: "Tiếp theo xin mời ca sĩ Hứa Diệp lên sân khấu!"
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lập tức vang lên từ phía dưới.
Nhóm người Tề Đông Tường cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau cuộc thảo luận ngày hôm nay, họ đã có một hệ thống lớn về nội dung Sáng tạo Văn hóa Cố Cung, tất cả các quan chức cấp cao của Cố Cung đều nhất trí cho rằng Sáng tạo Văn hóa Cố Cung có tiềm năng rất lớn.
Hảo cảm của họ đối với Hứa Diệp ngay lập tức tăng gấp đôi.
Thằng nhóc kia lần này đúng thật là đến giúp họ, còn giúp được rất nhiều.
"Chuẩn bị nhắm mắt nghe nhạc!" Lão Trương cười nói.
Trong phòng riêng, Từ Nam Gia và Tạ Quỳnh đều rốt rít để đồ ăn nhẹ trên tay xuống.
Nếu xem Hứa Diệp biểu diễn thì phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho Hứa Diệp.
Ống kính nhắm ngay lối vào sân khấu.
Nhân viên đã chuẩn bị sẵn ghế và micro chân đứng.
Mọi người sau khi nhìn thấy cái ghế thì có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Hứa Diệp muốn ngồi hát?
Sau khi Hứa Diệp bước ra, sự nghi ngờ của mọi người đều tan thành mây khói.
Hứa Diệp cầm theo cây đàn nhị chậm rãi bước ra giữa sân khấu.
"Cậu ta định kéo đàn nhị à?"
Trong phòng chờ, đám người Lâm Ca hơi kinh ngạc.
Nếu Hứa Diệp thật sự kéo đàn nhị thì hắn đúng là bảo vật rồi.
Cho đến nay, Hứa Diệp đã từng chơi hai loại nhạc cụ là kèn xô-na và đàn ghi-ta, cộng thêm đàn nhị thì là ba loại.
Vẻ mặt Trình Thiên Lôi vẫn bình tĩnh như nước, gã nhìn màn hình, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Lúc này Hứa Diệp đã ngồi xuống ghế.
Hôm nay cách ăn mặc của hắn hoàn toàn khác với số đầu tiên.
Nếu như trong số đầu tiên trông hắn giống như một vị thần điên cuồng thì hôm nay khí chất trên người hắn lại vô cùng nho nhã.
Kết hợp với khuôn mặt đẹp trai, một số khán giả bên dưới đã reo hò.
Mọi người đều rất quen thuộc với Hứa Diệp.
Nhưng cách ăn mặc của Hứa Diệp hôm nay lại khiến họ thấy có chút xa lạ.
Nghiêm chỉnh quá trời!
Trên sân khấu, ánh đèn bắt đầu thay đổi, bốn phía dần dần tối xuống, đèn pha chiếu vào người Hứa Diệp.
Màn hình lớn sau lưng cũng tối đen.
Hứa Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm đàn nhị, hắn dừng khoảng ba giây rồi mới bắt đầu kéo dây.
Ngay khoảnh khắc này, tiếng nhạc đệm và tiếng đàn nhị cùng vang lên.
Âm thanh du dương của đàn nhị lọt vào tai mọi người.
Chỉ riêng khúc nhạc dạo này cũng đã lôi kéo cảm xúc của mọi người vào trong bài hát.
"Nghe hay quá!" Từ Nam Giai kích động nói.
"Rõ ràng là tiếng đàn nhị mà sao nghe lại thịnh hành vậy?"
Hai người chỉ cảm thấy Hứa Diệp trên sân khấu đẹp trai bùng nổ.
Đi đôi với âm thanh của đàn nhị, màn hình lớn vốn dĩ tối đen cũng bắt đầu thay đổi.
Màu đen trên màn hình bắt đầu chuyển động như vết mực, xen kẽ trong đó là màu trắng.
Hai màu đen trắng không ngừng đan xen, hình ảnh trên màn hình lớn có cảm giác như rồng bay phượng múa.
Như thể có ai đó đang phẩy tay viết chữ, múa bút thành văn.
Đàn nhị kéo được khoảng hơn hai mươi giây, vết mực trên màn hình lớn cũng liên tục thay đổi.
Khi tiếng đàn nhị sắp kết thúc, những vết mực đó cuối cùng cũng dừng lại.
Chúng tụ lại trên màn hình thành ba chữ to.
"Lan Đình Tự".
Trong phòng chờ, Trình Thiên Lôi vốn đang bình tĩnh sau khi nhìn thấy tựa bài hát này thì cảm thấy như bị sét đánh.
Thế mà lại là Lan Đình Tự?

Bình Luận

0 Thảo luận