Lâm Ca bỏ cuộc.
Rốt cuộc cậu nói cái quỷ gì thế?
Nói mấy lời màu mè vớ vẩn thôi phải không?
Trong tổ chương trình, Diêu Chí hỏi nhân viên công tác bên cạnh.
"Tra ra được chưa?"
Cấp dưới lắc đầu nói: "Không tra ra được, đoạn văn này hẳn là do Hứa Diệp sáng tác."
Trên mặt Diêu Chí lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
'Tôi dám cam đoan, chờ sau khi chương trình của chúng ta phát sóng thì riêng đoạn văn này lập tức có thể chiếm được một cái hot search!'
Nếu Hứa Diệp biết suy nghĩ của Diêu Chí thì nhất định sẽ cho người đàn ông hói đầu này một like.
Đoạn văn mà hắn nói đến từ Trái Đất, ngày nào đó lúc Hứa Diệp đang lướt Weibo thì thấy đoạn văn này nằm ở top đầu tìm kiếm.
Sau Hứa Diệp nhấn vào xem xong thì nhớ kỹ không quên.
Bây giờ là thời điểm rất thích hợp để nói ra.
Lúc này, một nhân viên công tác đi tới, trong tay cầm một tấm thẻ.
Nhân viên công tác này không xuất hiện trong ống kính chính thức, vị trí di chuyển cũng được chọn cẩn thận.
Thôi Hạo nhìn thấy người này đi tới thì duỗi lưng thẳng người, bất đắc dĩ nói: "Việc đến rồi!"
Mấy vị khách mời thường xuyên của chương trình đều cố tình lộ ra biểu cảm chán nản để tạo hiệu quả chương trình.
Mỗi lần nhân viên công tác đi ra là nhất định có chuyện phải làm.
Nhân viên công tác đưa thẻ nhiệm vụ cho Thôi Hạo.
Thôi Hạo cầm thẻ nhìn lướt qua, đọc nhiệm vụ trên đó lên.
"Nhiệm vụ cuối cùng: Mang rau xanh đã thu hoạch xong lên thị trấn để bày sạp bán. Tổ chương trình còn nói chúng ta tự tìm địa điểm bày sạp, nếu bị bảo vệ giữ trật tự đô thị bắt là coi như thất bại, nhiệm vụ thất bại sẽ có hình phạt."
Loại rau do các khách mời trồng chính là loại rau xanh phổ biến nhất.
Bây giờ rau xanh đều đã chín, nhiệm vụ cuối cùng chính là để mọi người mang đi bán.
Nhiệm vụ này không tính là khó, nhưng cũng không hề đơn giản.
Mọi người đều không có kinh nghiệm bày sạp bán đồ.
"Ai sẽ bày sạp đây?" Giang Tử Vi hỏi.
Hứa Diệp nói: "Có bày sạp hay không không quan trọng, mấu chốt là bày sạp ở đâu để không bị bắt."
Lục Diệu Dương nghi ngờ nói: "Trong hoàn cảnh bình thường thì hẳn cũng không có ai để ý đúng chứ?"
Lục Diệu Dương không hiểu lắm, bình thường anh ta sẽ không mua đồ ở sạp ven đường, anh ta chỉ nhớ rõ nếu anh ta muốn mua là có thể mua luôn.
"Hứa Diệp, nói vậy tức là cậu đã có cách sao?" Lâm Ca cười nói.
"Chuyện nhỏ." Hứa Diệp tự tin nói.
Thôi Hạo đứng dậy cười nói: "Vậy xuất phát đi, bán xong sớm để về nghỉ ngơi sớm, buổi tối còn phải hát nữa."
Sau khi mọi người ăn xong thì cũng không rề rà nữa mà lập tức xuất phát đến trấn lân cận.
Kết quả tổ chương trình lại bày trò.
Có một nhà tài trợ chương trình sản xuất xe điện nên họ đã cung cấp cho tổ chương trình một chiếc xe ba gác điện và hai chiếc xe máy điện.
Sau khi xe điện được lấy ra, Lục Diệu Dương là người đầu tiên bối rối.
Anh ta không biết lái xe điện.
Lâm Ca và Thôi Hạo thì biết.
Còn hai người đẹp cũng không biết lái xe điện.
Người của tổ chương trình im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Hứa Diệp ngồi thẳng vào ghế lái của xe ba gác điện.
Trong thùng xe phía sau còn có đống rau mà họ sắp bán.
Hứa Diệp chỉ vào thùng xe rồi nói: "Trong thùng xe này còn có thể ngồi một người, vị trí bên cạnh tôi cũng có thể thêm một người, ai ngồi?"
Thôi Hạo cười, xua tay rồi nói: "Tôi tự chạy xe qua đó."
Vừa dứt lời, Thôi Hạo đi lên một chiếc xe điện.
Lục Diệu Dương nhìn Hứa Diệp rồi lại nhìn Thôi Hạo.
Anh ta là nghệ sĩ cực kỳ quan tâm đến hình tượng, để cho anh ta ngồi trên thùng xe ba gác thì thà giết anh ta đi còn hơn.
Lúc này, Trần Vũ Hân chủ động nói: "Vậy để tôi ngồi bên cạnh Tiểu Diệp."
Trần Vũ Hân đi thẳng qua ngồi bên cạnh Hứa Diệp.
Cánh tay hai người chạm vào nhau.
Trần Vũ Hân không quan tâm đến những thứ này.
Nhưng cô ấy có một chỗ quả thực hơi lớn, điều này làm cho Hứa Diệp không dễ cầm tay lái.
Không biết chừng lại đụng trúng.
Trần Vũ Hân cũng nhận ra vấn đề này.
Nhưng dù sao đã ngồi xuống rồi, nếu đứng lên thì sẽ rất xấu hổ.
Ngay lúc này Hứa Diệp nói: "Chị Vi, chị ngồi bên cạnh em đi, để chị Trần ngồi phía sau."
Giang Tử Vi thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Vẻ mặt Lục Diệu Dương giống như mới ăn khổ qua.
'Hứa Diệp, anh có biết mình đang làm gì không vậy?'
'Anh để công chúa ngọt ngào ngồi cạnh anh trên xe ba gác ư?'
'Vậy mà anh cũng nghĩ ra được!'
Trần Vũ Hân cũng nhận ra mình làm ảnh hưởng Hứa Diệp lái xe nên nói: "Chị Vi, chị ngồi phía trước đi, phía trước thoải mái hơn một chút."
Giang Tử Vi ngơ ngác.
Cô ấy lớn đến từng này rồi mà còn chưa từng ngồi trên loại xe ba gác điện này.
Không ngờ bây giờ lại phải ngồi trên xe ba gác điện cùng với một người đàn ông.
Giang Tử Vi vẫn hơi khó hiểu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận