Anh ấy đang đợi cô gái mình yêu thương, mặc dù cô gái có thể đã thay lòng, yêu người khác, nhưng anh vẫn luôn chờ đợi mỏi mòn.
Như thể bị mưa băng xối vào cơ thể, lặng lẽ chờ đợi trong sự lạnh lùng.
Điêu này khiến nhiều người nghe nhạc nam chửi rủa.
"Lại là một bài hát của mấy kẻ nịnh nọt hả, Viện Trưởng, chắc cậu không phải là người nịnh hót chứ?"
Người anh em phía trên im lặng đi, bợ đỡ một người gọi là thằng ninh hót, thế thì chỉ cần tôi nịnh hót đủ nhiều thì sẽ không phải kẻ bợ đỡ nữa rồi."
Anh bạn, anh nói đây là bài hát lấy lòng, bạn của tôi nghe xong có hơi không thoải mái, anh có thể xóa nó không?"
"Sự thật rồi, chắc chắn Viện Trưởng là kẻ nịnh hót!"
Trong khu bình luận, các cư dân mạng chúa hề điên cuồng phàn nàn.
Tâng bốc lấy lòng cái gì chứ.
Viện Trưởng, nếu anh là kẻ nịnh nọt, đừng kéo chúng tôi vào nhé!
Tiểu Từ nhìn thấy những bình luận này thì nở nụ cười.
Cô ấy cười nhạo cất lời: "Lão Hua, moi nguoi noi cau la thang tâng bốc đấy."
Cô ấy vừa nói xong thì cảm giác được Hứa Diệp đột nhiên nắm chặt tay cô ấy, một cái bóng lướt qua, che khuất tâm nhìn của cô ấy.
Giọng hát của Đổng Ngọc Khôn lúc này lại vang lên.
"Những sắc màu trước mắt bỗng trở nên nhạt nhòa.
Bóng dáng em vô tình vẫn cứ quanh quan bên tôi."
Trước mắt Tiểu Từ đã bị che khuất.
Vì Hứa Diệp đã cúi người đứng trước mặt cô ấy.
Gương mặt của Hứa Diệp đối diện với mặt Tiểu Từ.
Lúc này, vẻ mặt Tiểu Từ vô cùng kinh ngạc, cô ấy từ từ nói: Cậu, cậu làm gì vậy?"
Hứa Diệp từ từ đưa đầu tới gần Tiểu Từ, còn Tiểu Từ thì lại từ từ lùi lại.
Rất nhanh, đầu Tiểu Từ đã dựa vào lưng ghế sô pha.
Cô ấy không còn chỗ để lùi nữa.
Khuôn mặt của Hứa Diệp cách cô ấy chỉ khoảng mười centimet.
Không khí mờ ám chuyển động quanh hai người.
Trên TV, tiếng ca vẫn tiếp tục.
"Em như một tên sát thủ đã lừa dối tôi." Con tim tôi dường như đã bị đâm một cách đau đớn.
Đổng Ngọc Khôn hát cảm xúc ra sao, hai người trên sô pha cũng đã không rảnh mà nhìn nữa.
Hứa Diệp cứ thế nhìn Tiểu Từ chăm chú.
Đâu tiên hắn nhìn vào đôi mắt to của Tiểu Từ, sau đó từ từ chuyển xuống mũi, rôi chuyển tới đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Ánh mắt của Hứa Diệp không he có sự che giấu gì.
Tiểu Từ có thể cảm nhận được sự xâm lược trong ánh mắt của Hứa Diệp, cũng nhận ra được hắn đang nhìn vào chỗ nào.
Cô ấy nhớ lại lân trước trong xe, khi cô ấy hôn vào má Hứa Diệp.
Lần này, báo ứng đã đến.
Mọi người đều biết, Hứa Diệp này một bụng dạ nhỏ nhen.
Hắn muốn trả thù.
Vì lo lắng, cổ họng Tiểu Từ động đậy.
Cô ấy không nhắm mắt mà nhìn Hứa Diệp.
Cô ấy mở miệng, hơi thở lúc này hơi rối loạn.
"Lão Hứa, cậu muốn làm gì?"
Tiểu Từ cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.
Hứa Diệp nhìn đôi môi đỏ mọng của Tiểu Từ, từ từ nói: "Vừa nãy cô ăn thanh long, miệng có hơi bẩn." Hứa Diệp chợt lui về phía sau, tay trái cam một tờ khăn giấy đưa ra trước mặt Tiểu Từ, cười nói: Tôi lau cho cô.'
Thấy dáng vẻ của Hứa Diệp, Tiểu Từ cảm thấy não mình bị nhỏ đi một chút rồi.
Được rồi, Hứa Diệp là người như vậy.
Hắn làm vậy chỉ để lau miệng sao?
Tuy nhiên lúc này, Hứa Diệp cất lời: "Nhưng thấy bình luận của mọi người rồi, tôi lại thay đổi ý định.
Nói xong, hắn lại tiếp tục đến gần Tiểu Từ.
Tiểu Từ đã cảm nhận được hơi ấm từ mũi Hứa Diệp.
Hứa Diệp nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn làm kẻ nịnh hót một lần."
Trên TV, điệp khúc đã đến câu cuối cùng.
"Tình yêu nơi vách núi, ai có thể chấp nhận nỗi đau ngoài ý muốn được đây."
Nghe thấy lời của Hứa Diệp, Tiểu Từ lập tức hiểu ý hắn.
Hứa Diệp nói nịnh bợ không phải là kiểu nịnh bợ đó.
Đây là bất ngờ hay âm mưu?
Không còn quan trọng nữa.
Thủ đoạn của đàn ông thực sự quá bẩn!
Trước mắt Tiểu Từ tối sầm lại, Hua Diep da hon len.
Đôi môi cô ấy ngay lập tức bị bao phủ bởi hơi ấm.
Suy nghĩ của Hứa Diệp rất đơn giản.
Một khi đã là kẻ nịnh hót thì phải tâng bốc thật sự, lấy lòng một cách nghiêm túc.
Toàn thân Tiểu Từ đã dựa vào sô pha.
Hứa Diệp từ từ di chuyển hai tay đến hai bên người cô ấy, ôm chặt cô ấy rồi từ từ nằm xuống sô pha.
Chẳng mấy chốc đã biến thành Tiểu Từ nằm trên ghế sô pha, nửa người trên của Hứa Diệp đè lên người cô ấy. Chỉ có một phân mêm mại cản trở Hứa Diệp và trái tim Tiểu Từ tiếp tục gân nhau.
Trong miệng Tiểu Từ chỉ còn lại âm thanh "ừ ừ', tay cô ấy nắm chặt cánh tay Hứa Diệp.
Một lúc sau, Hứa Diệp ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi môi hơi đỏ lên của Tiểu Từ rồi nói: "Xong rồi, đã sạch sẽ."
Mặt Tiểu Từ đã đỏ bừng, lan ra cả cổ.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Diệp, một suy nghĩ táo bạo bùng lên trong lòng.
Chuong 1095: Lam chut chuyen kich thich (2)
Chuong 1095: Lam chut chuyen kich thich (2)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận