"Lần trước Viện Trưởng không thái đồ sẵn mà trực tiếp thái trong nồi, có thể là có thể, những mất nhiều thời gian, lần này lại còn hạn chế thời gian nữa."
"Nhìn thấy những món đồ này, tôi lại không biết Viện Trưởng định làm gì."
Lúc này dầu trong nồi đã sôi.
Hứa Diệp ném hai nhánh tỏi vào.
Bước này không có vấn đề gì.
Sau đó, Hứa Diệp cho vài lát thịt lợn gác bếp đã thái sẵn vào nồi.
Bước này cũng không có vấn đề gì.
Thầy Thái liên tục gật đầu.
Đúng lúc này, Hứa Diệp cầm một củ khoai lang đỏ lên, một tay hắn cầm củ khoai, một tay cầm dao, bắt đầu thái ngay tại hiện trường.
Trực tiếp bỏ những miếng khoai đã cắt vào trong nồi.
Thầy Thái khó hiểu.
"Kết hợp cái gì thế? Khoai lang đỏ sao có thể nấu cùng với thịt gác bếp chứ, mẹ nó có phải cậu bị bệnh rồi không!"
Thầy Thái cảm thấy nghề nghiệp mà anh ấy dày công tu luyện đã bị thách thức.
Sau khi Hứa Diệp cắt vài miếng khoai lang đỏ xong, đem phần khoai còn dư lại xuống, nói: "Khoai lang đỏ không cần phải ăn nhiều, ăn một ít là được."
Sau đó hắn cầm lấy một quả cà chua bên cạnh.
Ánh mắt thầy Thái cũng nhìn thẳng.
Trong lòng hắn như thể xuất hiện một âm thanh.
m thanh này hét lớn: "Không được!"
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hứa Diệp trực tiếp dùng tay xé cà chua ra, những quả cà chua đã yên vị trong chảo dầu.
Lúc này trong phần bình luận, tràn đầy dấu hỏi chấm.
"Xin hỏi, Hứa Diệp đang làm gì vậy?"
"Không biết, hình như không giống là đang nấu cho người ăn."
"Có chút không đúng."
Trong khi mọi người đang thảo luận, Hứa Diệp cũng cho thêm cà rốt vào trong nồi.
Thầy Thái bên cạnh trầm mặc.
Sau đó, Hứa Diệp tiếp tục cho thêm nấm bào ngư, ớt xanh và ớt cay nhỏ vào.
Khi Hứa Diệp thả hai viên bánh trôi vào nồi, thầy giáo Thái cũng không nhịn được nữa.
"Hứa Diệp cậu cho bánh trôi vào làm gì thế!"
Thầy Thái cảm thấy ngực của mình đang rất đau.
Dù sao đi nữa, trước đó Hứa Diệp đã thêm các loại rau củ và thịt vào mà.
Thêm bánh trôi là hoàn toàn khác biệt!
"Dùng bánh trôi làm món chính quả thực quá ngán, nhưng vừa vặn khi kết hợp với những loại củ này sẽ làm giảm đi độ trung hoà một chút." Hứa Diệp nghiêm túc nói.
Thầy Thái sắc mặt không chút thay đổi nói: "Ồ."
Anh ấy không nói thêm gì nữa.
Anh ấy đã bình thường trở lại.
Sau đó tay Hứa Diệp lại nhặt thêm một ít rau cả cho vào, cũng cho thêm đậu phụ từ tủ lạnh của Đường Tư Kỳ, còn củ hành tây thì lấy trong tủ của Ngô Thái An, còn có bánh mật và nhiều thứ khác.
Sau đó, Hứa Diệp xào thật nhanh và đổ nước vào bắt đầu đun sôi bằng lửa lớn.
Thầy Thái đứng phía sau, trên mặt hiện biểu cảm cuộc sống này thật vô nghĩa.
Anh ấy khó mà tưởng tượng được món này khi nấu xong rốt cuộc sẽ có mùi vị gì.
Mười phút sau, mọi thứ trong nồi cũng đã nấu gần xong rồi.
Hứa Diệp bắt đầu nêm nếm gia vị, đánh bông trứng vào bên trong, và cho thêm một miếng bánh bao vào trong.
Sau khi khuấy đều, Hứa Diệp tự nói với lòng mình: "Cái này hơi loãng rồi, phải hầm thêm cho đặc lại."
Sau đó thầy Thái nhìn thấy Hứa Diệp cho thêm một muỗng bột bắp vào trong nồi.
"Trời ơi, muốn làm đặc nước phải dùng bột năng, cậu thêm bột bắp vào làm gì thế!!!"
Nội tâm của của thầy Thái điên cuồng phàn nàn, nhưng anh ấy đã bình tĩnh không để tâm nữa và không hề muốn mở miệng nói chuyện.
"Cuối cùng tôi cũng nhớ ra Hứa Diệp đang làm món gì rồi, ở nhà tôi cho lợn ăn cái này."
"Sau khi nhà chúng tôi làm xong món này, phải nói lalalalala."
"Cái nồi này còn hỗn độn hơn cả cuộc sống của tôi."
Trong Bão bình luận, cư dân mạng im lặng không nói gì.
Chưa thấy ai nấu ăn như vậy bao giờ.
Thời gian đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Phong thái Hứa Diệp bình tĩnh đảo lại những đồ trong nồi một chút, sau đó múc vào trong đĩa.
"Món đại thập cẩm của Hứa Diệp, ra lò!"
Khi mọi người đã đưa hết thành phẩm của mình ra bàn, hai đầu bếp khác đồng loạt nhìn vào đĩa của Hứa Diệp.
Biểu cảm của họ đều rất kỳ quặc.
Món này thật sự là nấu cho người ăn à?
Hứa Diệp nói: "Mời mọi người nếm thử, ăn rất ngon."
Nói xong, hắn cầm đũa lên ăn thử trước một miếng.
Những người khác động cũng không dám động.
Cuối cùng Hoắc Chu cầm đũa lên trước, nếm thử một miếng.
Sau khi ăn xong trên mặt anh ấy lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Ăn ngon quá."
Lưu Đình Khoa khó tin nói: "Không thể nào?"
Anh ấy cũng cầm đũa lên và nếm thử một miếng.
"Quả thật ăn rất ngon!"
Mặc dù việc kết hợp các nguyên liệu bên trong hơi phi thường một chút, nhưng chỉ cần nêm nếm gia vị tốt, không có gì là không thể ăn được.
So với món của Đường Tư Kỳ và Ngô Thái An thì khá bình thường.
Món của hai người họ đều được đầu bếp chủ trì nấu.
Thầy Thái cũng cầm đũa lên nếm thử một miếng món ăn của Hứa Diệp.
Sau khi thưởng thức kĩ một lúc, anh ấy im lặng.
Chưa bao giờ nghĩ tới, nấu ăn kiểu như vậy, hương vị lại ngon đến thế.
Trên Bão bình luận, khán giả đang nhiệt tình thảo luận.
"Có chắc là ăn ngon không đó? Không phải là diễn đấy chứ?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận