Mã Lục vào phòng livestream vì cảm thấy khá thú vị, sau đó bắt đầu tập thể dục nhịp điệu theo hướng dẫn của Đổng Ngọc Khôn.
Lúc đầu anh ấy rất hưng phấn, động tác cũng rất mạnh mẽ.
Nửa tiếng sau, Mã Lục trực tiếp nằm bẹp ra sàn.
bài thể dục chết bầm này ai thích nhảy thì nhảy đi!
Tôi muốn từ chức!
Tôi không nhảy nữa đâu!
Khán giả trong phòng trực tiếp liền bật cười không ngớt.
Video Mã Lục nhảy thể dục nhịp điệu đến mức nằm bẹp ra đó cũng được nhiều cư dân mạng ồ ạt đăng lên các nền tảng khác nhau.
Bài tập thể dục này, ai tập cũng phải nằm bẹp.
Một số công ty giải trí trong ngành giờ mới nhận ra phòng livestream của Đổng Ngọc Khôn thật ra cũng khá nổi tiếng.
Họ nghĩ thầm hay là liên hệ với Đây Là Studio Lớn để các nghệ sĩ trực thuộc công ty mình làm khác mời cho phòng phát sóng trực tiếp này, như vậy có thể tăng thêm độ nhận diện cho gà nhà mình.
Nếu thiết kế kịch bản hay, còn có thể đem lại hiệu quả đặc biệt.
Sáng sớm hôm sau, Mã Lục kéo lê cơ thể đau nhức đến văn phòng của Hứa Diệp.
Mặc dù đã nghỉ ngơi gần mười tiếng, anh ấy vẫn trông mệt mỏi đờ đẫn.
Hứa Diệp nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy liền hỏi: "Tối nay có muốn tiếp tục không?"
Mã Lục liên tục xua tay chối: "Không đi nữa, có chết tôi cũng không đi nữa! Đây không phải là việc con người làm nổi, Tiểu Đổng thực sự quá mạnh!"
"Vậy cậu muốn nghỉ ngơi hay đi theo tôi đến phòng thu âm?"
Hai mắt Mã Lục lập tức sáng lên: "Cậu đã viết xong bài hát cho tôi rồi sao?"
Mã Lục vốn định đi ngay, có điều anh ấy bỗng nhớ ra Hứa Diệp là người phụ trách bài hát này.
Hiệu quả đem lại sau khi hát bài hát của hắn đa số là tẩy não được cả già trẻ lớn bé.
Nhưng vẫn có số ít là những ca khúc rất bất ổn.
Mã Lục lập tức hỏi: "Không có kèn xô-na chứ?"
"Không có."
"Sẽ không bị cậu cải biên chứ?"
"Sẽ không."
"Không cần phải nhảy những điệu kỳ quặc chứ?"
"Không cần."
Hứa Diệp bực mình nói: "Trong mắt các cậu tôi là người như vậy sao? Không viết được bài nào tốt lành cả à?"
"Không có, không có, vậy chúng ta đi liền đi!"
Khuôn mặt Mã Lục lộ vẻ tươi cười.
Hai người lập tức đến phòng thu âm, Hứa Diệp cũng đưa cho Mã Lục lời bài hát đã chuẩn bị trước.
Khi nhìn thấy tên bài hát, Mã Lục giật mình không thôi
"Tình Yêu Không Chia Tay".
Cùng tên với chủ đề của tập tiếp theo.
Chơi lớn vậy sao?
Cùng tên với chủ đề, vậy bài hát này nhất định phải gánh vác được cả sân khấu.
Nếu không sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ.
Mã Lục nhìn Hứa Diệp đang cười tủm tỉm bên cạnh, hỏi: "Bài hát này cho tôi hát à?"
Anh ấy thật sự không hiểu nổi, Hứa Diệp dám dùng tên chủ đề làm tên bài hát, chất lượng bài hát này chắc chắn không có vấn đề gì.
Vậy mà hắn lại không tự hát.
Chẳng lẽ, hắn thật sự muốn làm cha mình?
Hứa Diệp nói: "Nhanh lên, nếu cậu không hát thì tôi tìm người khác."
Mã Lục không nói gì thêm, bắt đầu đọc kỹ lời bài hát.
"Không hay, không biết, không hỏi, không đớn, không đau, bao lâu rồi vẫn vậy. Đêm muộn nơi ngõ nhỏ không tên, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi."
Hai câu đầu tiên của bài hát đem lại một cảm giác văn vẻ thanh xuân.
Mã Lục nhớ lại thời còn đi học, mấy đứa con gái trong lớp thường đọc ngôn tình.
Lúc đó, khi rảnh rỗi, anh ấy cũng lật xem vài trang.
Nữ sinh thường đem theo một cuốn sổ nhỏ bên mình, chép lại vài câu hay ho trong sách.
Bây giờ nhìn lại có vẻ hơi buồn cười, nhưng đó đều là những kỷ niệm anh ấy từng có.
Mã Lục tiếp tục đọc.
"Ánh trăng mờ ảo dịu mát chiếu nơi góc phố, anh đứng bên đường ngâm nga, tìm kiếm duyên phận bị trói buộc mà bấy lâu đôi ta không tìm thấy được."
Vẫn là những câu hát rất ngắn gọn.
"Không còn cảm nhận được sự kiên cường vì anh nơi em, anh cảm nhận được những lời nói dối của em."
Khi nhìn thấy câu hát này, Mã Lục rùng mình.
Anh ấy đột nhiên nhớ lại bạn gái cũ của mình.
Trường đại học anh ấy theo học là một học viện âm nhạc, giống như nhiều sinh viên đại học khác, anh ấy từng có một người bạn gái cùng trường.
Mối quan hệ của hai người ban đầu gắn bó tự nhiên như keo sơn, nhưng theo thời gian, quan hệ bỗng càng ngày càng trở nên nhạt nhòa.
Có đôi khi, Mã Lục cẩn thận chuẩn bị những dịp lãng mạn, còn chu đáo mua quà để tặng bạn gái, đối phương chỉ mỉm cười rồi nhận lấy.
Có lần anh ấy vô tình ngã trẹo chân, bạn gái chỉ hỏi qua loa vài câu, nói cô còn bận việc, không có thời gian đến thăm anh ấy.
Mã Lục còn chu đáo nói em cứ bận việc của em đi, sau đó khi bạn cùng phòng Mã Lục về, nói anh ta nhìn thấy bạn gái anh ấy đi dạo với một chàng trai khác trong khuôn viên trường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận