Bài hát này không hề có tập duyệt trước, Trương Quang Vinh cũng không biết Hứa Diệp với Mã Lục đã bàn bạc với nhau những gì.
Ông ấy nói: "Các cậu định phối hợp như thế nào?"
"Tôi là bạn nhảy của cậu ấy." Mã Lục nói.
"Hả?" Trương Quang Vinh càng kinh ngạc hơn.
Mã Lục không phải là vũ công, anh ấy làm sao biết nhảy.
Lúc này, trong lòng Trương Quang Vinh đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Tình hình này có chút không ổn!
Tuy rằng Trương Quang Vinh không thể tưởng tượng ra tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
"Dù sao đây cũng là chương trình của Vu Vi, có xấu hổ đi chăng nữa thì cũng là cô ấy chứ không phải tôi." Trương Quang Vinh nghĩ thầm rồi nói: "Vậy mời hai vị bắt đầu."
Hứa Diệp gật đầu và đi về phía cây đàn piano.
Trên sân khấu vẫn còn nhiều loại nhạc cụ khác nhau.
Sau khi ngồi xuống trước cây đàn, Mã Lục cũng đứng ở phía bên kia cây đàn.
Cả hai đều trông khá bình thường.
Hứa Diệp nhìn khán giả, mỉm cười nói: "Lần này tôi vẫn mang đến cho mọi người một bài hát thiếu nhi, nhưng chỉ có ba phút, để tránh việc không dùng hết thời gian, tôi sẽ hát hai bài."
Ở hậu trường, Vu Vi gật đầu, cuối cùng cũng hài lòng.
Trước đây, Hứa Diệp hát chưa đầy hai phút là xong, điều này làm cô ấy rất khó chịu đến mức phải lên tiếng nhắc nhở cậu ấy.
Lần này Hứa Diệp đã thông minh hơn rồi, biết hát lâu hơn một chút.
Ngón tay của Hứa Diệp nhẹ nhàng lướt trên cây đàn piano.
Tiếng nhạc vang lên, vẫn là giai điệu thư giãn và vui vẻ như mọi khi.
Hứa Diệp hát: "Hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh."
"Một con không có tai, một con không có đuôi, thật kì lạ, thật kì lạ."
Theo sau là một đoạn dạo đầu.
Sau khi đoạn dạo đầu kết thúc, lời bài hát trước đó được lặp lại.
Chưa đầy một phút, bài hát thiếu nhi của Hứa Diệp đã kết thúc.
Đám người trong ban giám khảo gật đầu hài lòng.
"Trình độ hát nhạc thiếu nhi của Hứa Diệp vẫn được phát huy rất tốt, bài hát này cũng có thể đưa vào các ngôi trường mẫu giáo."
"Đợi sau khi tiết mục này được phát sóng, có lẽ các cô giáo ở trường mẫu giáo sẽ dạy cho con tôi hát bài này."
"Con tôi đã hát được bài Ngôi Sao Nhỏ rồi."
"Nhưng vẫn còn hơn hai phút nữa, cậu ấy còn muốn hát cái gì? Không phải Mã Lục nói là cậu ấy làm bạn nhảy sao, sao vẫn chưa thấy nhảy gì vậy?"
"Thật sự cảm thấy khá thú vị khi nghe Hứa Diệp hát những bài hát thiếu nhi, nó khiến mọi người như trở về thời niên thiếu vậy."
Sau khi mọi người giao lưu với nhau xong, Hứa Diệp lại nhìn khán giả.
"Bài hát mà tôi vừa hát có tên là Hai Con Hổ và bài tôi sẽ hát tiếp theo là phiên bản mở rộng của bài hát này."
Lúc này, Mã Lục đã lấy micro trên tay hắn đặt xuống.
Anh ấy thậm chí còn di chuyển cơ thể một chút.
Dự cảm không tốt trong lòng Trương Quang Vinh lại càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này Hứa Diệp đã bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn piano ngọt ngào vang lên.
Hứa Diệp vừa đánh đàn vừa nhìn về phía Mã Lục.
Mã Lục ra hiệu đã chuẩn bị xong cho Hứa Diệp thấy.
Ban giám khảo nghe thấy giai điệu như vậy cũng cho rằng bài hát này khá hay và mang phong cách của một bài hát thiếu nhi.
Trình độ đánh đàn của Hứa Diệp cũng rất tốt.
"Mã Lục nhảy cái gì vậy? Cậu ấy sẽ nhảy những điệu nhảy của trẻ em sao?"
Nhiều khán giả cũng cảm thấy có chút hoài nghi.
Khi khúc dạo đầu của bài hát kết thúc, Hứa Diệp hát: "Hai con hổ thích khiêu vũ, con thỏ nhỏ thích nhổ cà rốt."
Đồng thời lúc này Mã Lục cũng bắt đầu nhảy múa.
Hai chân anh ấy hơi cong lại, hai tay bắt chéo trước mặt theo nhịp điệu, sau đó giang ra hai bên người.
Sau đó, anh ấy giơ hai tay lên và vỗ nhẹ vào đầu bằng cả hai tay, rồi lại đặt chúng xuống và vặn vẹo hai bên cơ thể.
Chân anh ấy cũng vặn sang trái rồi lại vặn sang phải theo nhịp.
Toàn bộ điệu nhảy thật kỳ lạ.
"Tôi và chú vịt nhỏ tập cách đi bộ, tuổi thơ là món quà đẹp đẽ nhất." Hứa Diệp vẫn đang nghiêm túc đánh đàn.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người có mặt, kể cả tất cả nhân viên đang nhìn chằm chằm vào màn hình phía sau, đều im lặng.
Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người đều giống hệt nhau, đều có cảm giác tuyệt vọng.
Ai cũng không thể cười nổi.
Bởi vì Mã Lục chỉ có một động tác nhảy từ đầu đến cuối, chỉ có tư thế vặn vẹo kỳ lạ này, liên tục lặp đi lặp lại.
Dù Hứa Diệp có hát gì đi chăng nữa thì anh ấy vẫn luôn nhảy như vậy.
"Kèn ốc xà cừ nhỏ đang thổi, tôi bắt chước chim hải âu dang rộng đôi cánh bay. Tôi không sợ gió, mưa hay mệt mỏi, nhanh chóng học hết tất cả các kỹ năng."
Hứa Diệp mặc vest, nghiêm túc đánh đàn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận