Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 300: Anh muốn đưa tôi về thời xưa sao? (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 11:01:08
Cái gọi là nhuận bút là một hình thức trả tiền thù lao cho tác giả của nhà xuất bản, tính dựa theo tỷ lệ phần trăm của giá sách.
Tỷ lệ phần trăm này chính là tiền trích nhuận bút, bình thường sẽ khoảng từ 5% đến 15%, nhưng trên thực tế rất ít người nhận được trên 12%.
Còn trên 15% thì gần như không có.
Hứa Diệp là nhà văn mới vào nghề, có thể nhận đến 10% tiền nhuận bút đã là rất khá rồi.
Nếu một quyển sách được bán với giá 20 tệ, trích nhuận bút 10%, Hứa Diệp sẽ được 2 tệ.
Đừng thấy con số này ít, tổng số chữ của Ma Thổi Đèn gần hai triệu, mỗi phần một cuốn, tổng cộng tám cuốn, giá chắc chắn không thấp.
Ở thế giới này vấn đề bản quyền được quản lý rất nghiêm ngặt nên không cần lo sách lậu.
Ở Trái Đất, cho dù có cả sách điện tử lẫn sách giấy bản lậu, số lượng tiêu thụ của Ma Thổi Đèn vẫn đạt hai mươi triệu bản.
Hứa Diệp ít nhất cũng kiếm được mấy chục triệu tệ.
Tuy là nói như vậy, nhưng mục tiêu của Hứa Diệp chắc chắn không chỉ có mỗi như thế.
"Tổng biên tập Triệu, ông có muốn cược với tôi không?" Hứa Diệp hỏi.
Triệu Hiểu Lỗi hơi kinh ngạc, thắc mắc hỏi: "Cậu muốn cược cái gì?"
"Nếu số lượng sách giấy của Ma Thổi Đèn được tiêu thụ hơn mười triệu cuốn, tôi muốn được trích nhuận bút 20%, nếu không bán được con số đó, tôi chỉ lấy 8%." Hứa Diệp thong thả nói.
Nghe Hứa Diệp nói vậy, Triệu Hiểu Lỗi thấy ong ong cái đầu.
Ngành nghề nào cũng có thỏa thuận đánh cược.
Thật ra cũng giống như cá cược bình thường, nếu tôi làm không được thì sẽ phải thế này thế kia.
Nhưng số lượng tiêu thụ mười triệu bản, con số này vô lý quá thì phải?
"Hứa Diệp, cậu có biết mười triệu quyển là gì không?" Triệu Hiểu Lỗi vội vàng nói.
Sách có số lượng tiêu thụ từ mười triệu quyển trở lên trên thị trường Hoa Hạ cho đến nay cũng chỉ có mấy bộ.
Nhất là bây giờ mạng internet phát triển, rất nhiều tư liệu có thể tìm trên mạng, người đọc sách giấy cũng càng ngày càng ít.
Muốn đạt số lượng tiêu thụ mười triệu quyển thực sự rất khó.
Số lượng tiêu thụ của Ma Thổi Đèn, Triệu Hiểu Lỗi đoán cao lắm cũng chỉ khoảng ba triệu quyển, không thể nào nhiều hơn được.
"Tôi biết, vậy nên tôi mới cược, sao, cược không?" Hứa Diệp nói.
Triệu Hiểu Lỗi suy nghĩ.
Theo dự tính của ông ấy, Ma Thổi Đèn sẽ không bán được mười triệu quyển.
Nhưng trông Hứa Diệp chắc chắn như vậy, khiến trong lòng ông ấy cũng chợt xuất hiện cảm giác mong chờ.
Biết đâu chừng?
Thật ra, từ trước đến nay, nhà xuất bản Văn nghệ An Thành chưa bao giờ xuất bản bộ sách nào có số lượng tiêu thụ hơn mười triệu quyển.
"Mười triệu quyển, tiền nhuận bút cho Hứa Diệp là 20%, không thành công thì là 8%, đúng là đánh cược!" Triệu Hiểu Lỗi thầm cảm thán.
Sau đó, ông ấy nói: "Cho tôi thời gian suy nghĩ, lát tôi sẽ trả lời cậu."
Hai người cúp điện thoại.
Thật ra không phải Triệu Hiểu Lỗi không để ý đến 20% trích nhuận bút, đây là tỷ lệ trích nhuận bút rất cao trong ngành.
Nếu tìm hiểu trên internet, hình như rất hiếm nhà văn có tỷ lệ trích nhuận bút cao như vậy.
Nhưng trên thực tế, rất nhiều nhà văn hàng đầu trong giới văn học nhận được con số này.
Nếu là các loại sách bản quyền điện tử thì tỷ lệ trích còn cao hơn nữa.
Nhưng đây là thông tin riêng tư, không công khai ra ngoài.
"Số lượng tiêu thụ mười triệu quyển, Hứa Diệp tự tin với bản thân vậy sao?" Triệu Hiểu Lỗi thầm nghĩ trong lòng.
Ông ấy lập tức liên hệ với các lãnh đạo cấp cao của đơn vị, mở cuộc họp thảo luận.
Cuối cùng, bên nhà xuất bản đã thông qua bản hợp đồng này.
Bây giờ Hứa Diệp đang là đại sứ du lịch của An Thành, còn là ngôi sao lớn trong giới giải trí.
Chất lượng nội dung quyển sách này lại tốt như thế.
Nếu đã vậy thì cứ cược thử xem!
Xem nhà xuất bản Văn nghệ An Thành của họ có thể phát hành một bộ sách có số lượng tiêu thụ vượt hơn mười triệu bản không.
Sau đóHứa Diệp nhận được tin liền hẹn gặp Triệu Hiểu Lỗi vào sáng hôm sau.
Bên phía Triệu Hiểu Lỗi sẽ mang theo hợp đồng, còn Hứa Diệp sẽ đưa tài liệu cho họ.
Hứa Diệp dự tính xuất bản trước bốn bộ sách giấy của Ma Thổi Đèn, bao gồm Tinh Tuyệt Cổ Thành, Mê Động Long Lĩnh, Trùng Cốc Vân Nam và Thần Cung Côn Luân.
Thật ra, vốn Ma Thổi Đèn không có bốn phần sau, nhưng nhà xuất bản bảo tác giả viết tiếp, nên mới có bốn phần sau.
Chất lượng bốn phần cuối không bằng bốn phần đầu, nhưng cũng không phải là tệ, hơn nữa tất cả vấn đề trong truyện cũng đều được giải quyết.
Hứa Diệp dự định để bốn phần đầu tạo nhiệt trên thị trường, sau đó mới tuyên bố bốn phần sau.
Ngày hôm sau, Triệu Hiểu Lỗi cùng bộ phận pháp lý của công ty đi đến Đây Là Studio Lớn.
Triệu Hiểu Lỗi đã gần 50 tuổi, cũng sắp lui về tuyến hai.
Lui về tuyến hai: không còn giữ chức vụ lãnh đạo.
Nếu trước khi rút lui, ông ấy có thể làm một bộ sách có số lượng tiêu thụ vượt hơn mười triệu quyển, vậy thì sự nghiệp của ông ấy có thể xem là kết thúc tốt đẹp rồi.
Sau khi ông ấy được người trong Đây Là Studio Lớn dẫn vào đến cửa phòng làm việc.

Bình Luận

0 Thảo luận