Không phải ngoài giải Người Mới Xuất Sắc Nhất, Hứa Diệp sẽ nhận được những giải thưởng khác chứ?
Lúc này, vị khách mời trên sân khấu công bố kết quả cuối cùng.
"Nhà sản xuất đĩa đơn xuất sắc nhất, Hứa Diệp!"
Vừa dứt lời, bài hát thuộc đĩa đơn này vang lên.
Bài hát này là "Bong Bóng".
Sau khi tiếng hát vang lên, Trần Vũ Hân hơi kinh ngạc.
Năm ngoái, Hứa Diệp cũng không sản xuất nhiều đĩa đơn, hầu hết các bài hát của hắn đều nằm trong album hoặc là biểu diễn trong chương trình tạp kỹ.
Trong rất nhiều bài hát này, Hứa Diệp cũng không sáng tác và phát hành đĩa đơn nữa.
Và bài hát "Bong Bóng" này có thể coi là ca khúc tiêu biểu do Hứa Diệp sáng tác.
Hứa Diệp cũng từ từ đứng dậy, sau khi vẫy tay với camera, hắn nhìn về phía Tiểu Từ.
Mọi người nhìn khẩu hình miệng của Hứa Diệp, hình như đang nói gì đó với Tiểu Từ.
Sau khi nghe xong, Tiểu Từ không nói nên lời.
Cuối cùng, Tiêu Từ lộ ra vẻ mặt bất lực.
Cô ấy giơ tay ra đặt lên lưng Hứa Diệp, giống như đang vặn dây cót.
Sau khi vặn xong, Hứa Diệp giơ ngón cái lên với cô ấy, lúc này hắn mới đi lên sân khấu trao giải.
Mọi người nhìn với vẻ mặt mơ hồ.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể thở dài.
"Tiểu Từ, cô quá nuông chiều anh ấy rồi!"
Sau khi lên sân khấu, vị tiền bối kia cười nói: "Hứa Diệp, mời cậu phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng này."
"Được, cảm ơn thầy Tào." Hứa Diệp khách khí nói.
Hiển nhiên, thầy Tào này còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi Hứa Diệp nhận cúp, hắn lập tức đút tay vào túi quần trái, lấy ra bài phát biểu đã gấp lại.
Hắn mở bài phát biểu ra, liếc nhìn qua bài phát biểu này có ba bốn trang.
Hai mắt thầy Tào nhìn chòng chọc tờ giấy kia.
Trong lễ trao giải có rất ít người đọc bài phát biểu cảm nghĩ, nhưng không phải bài phát biểu này của cậu có hơi dài sao?
Hứa Diệp hắng giọng một cái, từ từ nói: "Xin chào mọi người, tôi là Hứa Diệp, hôm nay tôi may mắn nhận được giải nhà sản xuất đĩa đơn xuất sắc nhất nên tôi chỉ nói vài lời thôi..."
Thầy Tào thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai quen Hứa Diệp đều biết, chỉ cần nói vài câu là xong.
"Phòng phát sóng trực tiếp này tắt trước, tôi đi đây."
"Viện Trưởng đọc bài phát biểu xong thì gọi tôi..."
"Bye bye mọi người! Tôi đi ngủ một giấc rồi lại dậy xem."
Cư dân mạng nói nhảm nói đùa trong phần bình luận.
Trên bục trao giải, thầy Tào nghe Hứa Diệp nói, vẻ mặt từ nhẹ nhõm chuyển sang trịnh trọng.
"Hôm nay tôi có thể nhận được giải thưởng này, tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, rất nhiều người này nên nói thế nào đây, thật ra có lẽ tôi nên cảm ơn từng người một, nhưng hôm nay tôi mượn sân khấu này để cảm ơn, lời cảm ơn này không phải là tôi không muốn cảm ơn, nhưng thật ra là tôi..."
Thấy Hứa Diệp nói một lúc lâu vẫn chưa nói xong, thầy Tào bước tới, nhìn bài phát biểu trong tay Hứa Diệp.
Sau đó ánh mắt thầy Tào thay đổi, ông ấy nói thẳng: "Hứa Diệp, xin chờ một lát."
Hứa Diệp nghi ngờ nói: "Thầy Tào, làm sao vậy?"
Mặt thầy Tào không nói nên lời: "Bài phát biểu này của cậu không có chữ nào thì cầm theo chi vậy?"
Lời nói của thầy Tào vang vọng khắp khán phòng.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đang có mặt tại hội trường, ai cũng đều kinh ngạc.
Khi mọi người nhìn thấy Hứa Diệp lấy bài phát biểu ra, còn tưởng rằng ở trên đó có chữ.
Mẹ nó, không có chữ thì hắn đang nói cái quái gì ở đây thế!
Không ít người thở dài, lắc đầu.
Còn Mã Lục thì lập tức cười ha ha, răng hàm gì lộ ra hết.
"Thật đúng là Tổng Giám đốc Hứa, vậy mà tôi lại không nghĩ đến!"
Lúc này, camera phòng phát sóng trực tiếp rất chuyên nghiệp mà quét qua gương mặt của từng vị khách mời.
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy tất cả những biểu cảm của họ.
Có Mã Lục đang cười lớn, những thành viên của Vitality Girls đứng đó với vẻ mặt không nói nên lời, và rất nhiều những người khác.
Điều này cũng làm cho khán giả vô cùng vui vẻ.
[Viện Trưởng: Dù sao lấy bài phát biểu ra cũng chỉ để cho mấy người nhìn chứ không phải cho tôi nhìn!]
[Tôi cũng phục rồi! Viện Trưởng thật sự quá xấu xa!]
[Cho nên lúc nãy là Viện Trưởng vừa nghĩ vừa phát biểu luôn hả?]
[Tôi nghi ngờ, mấy bài phát biểu trước đó của Viện Trưởng cũng như vậy!]
Đây cũng không phải lần đầu tiên Hứa Diệp lấy bài phát biểu ra, nhưng mà lúc trước làm gì có ai nghĩ đến nó chỉ là tờ giấy trắng.
Trên khán đài, thầy Tào bất lực nhìn Hứa Diệp.
Thế nhưng vẻ mặt của Hứa Diệp lại bình tĩnh như thường, nói: "Sao lại không có chữ? Trên đây toàn là chữ còn gì?"
Thầy Tào lại bước lên, nhìn kỹ tờ giấy ở trong tay Hứa Diệp.
Chữ ở đâu ra!
Đây là một bài phát biểu trắng tinh mà!
Thầy Tào tức giận nói: "Cậu đừng có mà lừa tôi, có giỏi thì cậu đưa bài phát biểu cho mọi người nhìn, xem trên đó có chữ hay không đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận