Nhưng bài hát đã trở nên nổi tiếng, muốn đổi thì cũng đã quá muộn.
Thật ra Hứa Diệp cảm thấy cái tên Lan Đình Tự này cũng được.
Bài hát hay thì vẫn là bài hát hay, tựa đề không quan trọng.
Trong phòng riêng.
Hai người Từ Nam Gia và Tạ Quỳnh đã há hốc mồm trợn mắt nhìn Hứa Diệp trên sân khấu.
Hai người thật sự rất thích bài hát này.
Hơn nữa Hứa Diệp lúc này rất khó làm cho người ta liên tưởng đến việc đầu óc của hắn không được bình thường.
Có hợp lý không?
Vô lý!
Tạ Quỳnh quay đầu nhìn Từ Nam Gia một cái, vội vàng rút tờ giấy bịt miệng Từ Nam Gia lại.
"Cậu làm gì mà xem đến nỗi chảy cả nước miếng luôn vậy?" Tạ Quỳnh không còn gì để nói.
Sau đó cô ấy cũng rút một tờ giấy ra lau mép.
"Hứa Diệp đẹp trai quá!"
Từ Nam Gia bây giờ đã mê mẩn Hứa Diệp lắm rồi.
Chuyến này tới trường quay quả là không uổng.
"Gia Gia, cậu nói xem chúng ta có thể mời Hứa Diệp viết cho chúng ta một bài hát không?" Tạ Quỳnh đột nhiên hỏi.
Từ Nam Gia nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Chắc là được nhỉ? Nếu chỉ có yêu cầu này mà cậu ta cũng không đồng ý với tôi, tôi sẽ..."
"Cậu sẽ làm gì?" Tạ Quỳnh hỏi.
Từ Nam Gia suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình có thể uy hiếp Hứa Diệp bằng cái gì, dứt khoát nói: "Tôi sẽ cầu xin cậu ta."
Lúc này trên sân khấu Hứa Diệp vẫn đang hát đoạn điệp khúc.
Bài hát Lan Đình Tự này sử dụng cách hát từ thấp lên cao, cảm xúc của cả bài phát triển từng chút một.
Ở phần nhạc đệm của hai câu cuối trong điệp khúc, các loại nhạc cụ vẫn đang hợp tấu, cho người nghe cảm giác mãnh liệt hơn.
Cuối cùng Hứa Diệp cũng hát đến đoạn cuối cùng.
"Thư tay chẳng thẹn cũng chẳng sợ thị phi chốn nhân gian."
"Mưa đánh vào lá chuối lại rả rích mấy đêm."
"Ta chờ tiếng sấm mùa xuân tới nhắt nàng đã yêu ai."
Khả năng ca hát của Hứa Diệp hôm nay rất uyển chuyển.
Khi bài hát kết thúc, hắn cũng quay lại ngồi lên ghế, cầm đàn nhị lên kéo tiếp.
Cuối cùng, trong khúc nhạc đệm, âm thanh của các nhạc cụ khác như đàn tỳ bà, đàn tranh lần lượt biến mất.
Chỉ còn lại tiếng đàn nhị.
Cả bài hát bắt đầu bằng tiếng đàn nhị, dần dần kết hợp với các loại nhạc cụ khác.
Cuối cùng các loại nhạc cụ khác dần dần biến mất, kết thúc bằng tiếng đàn nhị.
Trên màn hình lớn sau lưng, trong lúc Hứa Diệp hát, hình ảnh được chiếu lên toàn là tranh thủy mặc.
Phong cách Hoa Hạ, vẽ bằng mực nước.
Khi tiếng đàn nhị cuối cùng kết thúc, những bức tranh thủy mặc kia lại lần nữa hóa thành ba chữ Lan Đình Tự to.
Ba chữ to như vết mực vung đầy trên giấy, cuối cùng nhuộm đen toàn bộ màn hình lớn.
Bắt đầu với mực, kết thúc cũng với mực.
Bắt đầu bằng đàn nhị, kết thúc cũng bằng đàn nhị.
Mọi ánh đèn và âm thanh đều tĩnh lặng.
Khoảnh khắc này, khán giả dưới khán đài vỗ tay.
Các quan chức cấp cao của Cố Cung cũng vỗ tay nhiêt tình.
Chỉ có Lão Trương vừa mở mắt ra đã cau mày, tuy rằng cũng đang vỗ tay nhưng dường như có hơi nghi hoặc.
Các ca sĩ đã hoàn thành phần trình diễn của mình trước đó cũng đang vỗ tay.
Lâm Ca và Mã Lục cổ vũ hăng hái nhất.
"Lợi hại quá! Lợi hại quá! Đầu óc của Hứa Diệp đúng là không phải của người bình thường!" Lâm Ca liên tục khen ngợi.
Anh ta đã từng nghe nhiều bài hát theo phong cách Hoa Hạ hoặc những bài theo phong cách cổ.
Tuy nhiên trong nền nhạc ngày hôm nay, chất lượng của những bài hát theo phong cách Hoa Hạ kia đều không bằng.
Dường như chỉ cần biết dùng một ít từ cổ ghép lại với nhau, sau đó thêm vào giai điệu và nhịp điệu của một vài nhạc cụ truyền thống Hoa Hạ thì nó đã trở thành phong cách Hoa Hạ.
Lời bài hát thì lộn xộn, âm nhạc cũng rất bình thường.
Làm cho người nghe rất khó chịu.
Nhưng bài hát này của Hứa Diệp đã làm thay đổi nhận biết của anh ta đối với phong cách Hoa Hạ.
Viết như vậy cũng được sao?
Có hai ca sĩ khác cũng đang vỗ tay, nhưng ánh mắt họ rõ ràng rất nặng nề.
Với chủ đề lần này, mọi người đều cho rằng Hứa Diệp hẳn sẽ hát một bài hát cũ.
Dù sao thì Hứa Diệp cũng chưa từng sáng tác kiểu bài hát thế này.
Nhưng con mẹ nó thì ra không phải là hắn không biết sáng tác.
Chẳng qua là trước kia chưa sáng tác mà thôi.
Chất lượng của Lan Đình Tự quá tốt.
Với chủ đề Dấu vết của lịch sử lần này, có thể nói đây là sát thương chí mạng.
Lấy vật tâm tình, ẩn dụ cho con người.
Phải biết rằng một ca sĩ xếp cuối trong số họ sẽ bị loại.
Hứa Diệp cho ra bài hát này, tuyệt đối không thể nào bị loại.
Vậy thì đồng nghĩa với việc có thể họ sẽ bị loại.
Ánh mắt của hai người quét qua Trình Thiên Lôi ngồi ở giữa.
Lúc này sắc mặt của Trình Thiên Lôi cực kỳ nặng nề.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận